Thi thể của Tiêu Thừa Sách được đưa về Lan Lăng, Tiêu gia chọn ngày lành tháng tốt để hạ táng.
Thái hoàng thái hậu vì muốn an ủi con gái duy nhất, đã thỉnh cầu Tống Hành ban thêm thực ấp cho hoàng cô Đại trưởng công chúa Tống Vi Lan, đồng thời thăng chức cho thứ tử của nàng, Tiêu Thừa Cảnh, thành quan tứ phẩm ở kinh thành.
Tống Hành thuở nhỏ từng được vị hoàng cô này che chở, giữa hai người vốn có chút tình thân. Lại thêm Thái hoàng thái hậu nhiều ngày qua vì chuyện này mà phiền muộn, hắn bất đắc dĩ phải đồng ý. Tuy nhiên, vì Tiêu Thừa Cảnh tư chất tầm thường nên chỉ được ban một chức quan nhàn tản.
Tống Vi Lan chỉ còn duy nhất người con trai này, không dám mơ ước xa vời. Nàng chỉ mong con mình có thể bình an sống đến cuối đời. Một chức quan tứ phẩm an nhàn, vừa có không ít bổng lộc, vừa tránh xa vòng xoáy quyền lực, đủ để bảo toàn cho hắn, sao nàng có thể không hài lòng?
Tiêu Thừa Cảnh từ Lan Lăng lên đường đến Lạc Dương nhậm chức. Tống Vi Lan nhận được ý chỉ của Thái hoàng thái hậu, theo hắn cùng đến Lạc Dương, tạm thời trú tại cung của Thái hoàng thái hậu.
Tình hình chiến sự ở tiền tuyến ngày càng căng thẳng, Tống Hành không có tâm tư để ý đến những chuyện khác. Ngay cả yến tiệc tiếp đón cũng bỏ qua, chỉ gặp Tống Vi Lan và Tiêu Thừa Cảnh mỗi một lần tại cung Thái hoàng thái hậu.
Đêm ấy, hai mẹ con họ nhắc đến Tiêu Thừa Sách, không khỏi đau đớn khôn cùng, khóc đến nước mắt giàn giụa.
Giờ khắc này, họ dường như không phải là Thái hoàng thái hậu và Đại trưởng công chúa cao quý, mà chỉ là người bà, người mẹ mất đi người cháu, người con của mình.
Sơ Vũ nhìn cảnh tượng này, mắt cũng đỏ hoe. Nàng kìm nén nước mắt, cẩn thận mang khăn đến cho hai người lau mặt, nhẫn nại khuyên nhủ hồi lâu. Mãi đến lúc ấy, họ mới ngừng khóc.
Gần đây, ngoài nỗi lo vì chiến sự và thiên tai, trong lòng Tống Hành bỗng dâng lên một dự cảm không mấy rõ ràng, những cảm xúc khó tả đó khiến hắn ăn không ngon, ngủ không yên. Chỉ khi được gặp được nàng, giai nhân hắn luôn đặt nơi đầu trái tim, hắn mới cảm thấy nhẹ nhõm phần nào.
Thế nhưng, từ đầu xuân đến nay, nàng không chỉ cố ý tránh hắn mỗi ngày mà còn không thèm nói chuyện với hắn. Dù là trên giường, hắn hành xử khép nép, trăm phương ngàn kế lấy lòng, nàng vẫn chẳng dành cho hắn sắc mặt cùng nụ cười dễ coi.
Nàng vốn là người dịu dàng, tính tình mềm mại, nhưng nếu bị hắn ép quá, nàng cũng sẽ tức giận, đấm thình thịch vào ngực, vào vai hắn, mở miệng mắng hắn không phải người.
Tống Hành lại vô cùng thích bộ dạng nàng như vậy, khi không còn là tảng đá vô tri trước mặt hắn. Mỗi lần như thế, hắn đều mặt dày đưa mặt lại gần, để nàng đánh vào mặt cũng không sao, chỉ cần nàng chú ý nhẹ tay, đừng để ai nhận ra là được.
Nếu có người để ý, chắc hẳn họ sẽ nhận thấy rằng, tuy mỗi ngày Dương Thượng nghi đều bận rộn công vụ nhưng phần lớn thời gian vẫn giữ được tâm trạng khá tốt. Thân hình vốn gầy guộc của nàng giờ đã có phần đầy đặn hơn, khuôn mặt cũng tròn trịa hẳn ra.
BẠN ĐANG ĐỌC
Giam nàng trong trướng - Tụ Tụ Yên
RomanceHán Việt: Chiết tha nhập mạc 折她入幕 Tác giả: Tụ Tụ Yên 岫岫烟 Tình trạng: Hoàn thành Độ dài: 87 chương chính văn Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại, HE, Tình cảm, Xuyên không, Hào môn thế gia, Cường thủ hào đoạt Chủ đề xuyên suốt: Cường thủ hào đoạt