Chương 62. Thành Cẩm Quan

144 16 0
                                    

Hoàng Nhụy vốn tính thật thà, tuy rằng hiện giờ bị thần sắc đáng sợ của Tống Hành làm cho kinh hãi, nhưng lệnh của chủ tử lại không thể không nghe.

Nàng nắm chặt tay áo, do dự muốn tiến lên nhắc lại một lần nữa rằng Thái phu nhân dặn ngài phải sang đó ngay, thì Phùng Quý bỗng nhìn sang, ra sức nháy mắt, vụng trộm chỉ về phía Tống Hành, rồi lại giơ ba ngón tay, ra hiệu cho nàng nhanh chóng quay lại Thúy Trúc cư để báo tin cho Tiết phu nhân.

Người hầu ở Thúy Trúc cư nào có ai ngu dốt, Hoàng Nhụy lập tức hiểu ý Phùng Quý đang nói về Tam lang quân, không dám chậm trễ, liền quay ngoắt đi tìm Tiết phu nhân báo tin.

Tiết phu nhân vẫn giấu chuyện Tống Hành về Thái Nguyên với Tống Duật, nên sáng ấy Tống Duật vẫn đến quan thự làm việc như thường lệ.

Thế nhưng, thanh thế khi quân Hà Đông khải hoàn lớn biết nhường nào, khó mà ém nhẹm lâu. Quân Hà Đông vừa đi qua cổng thành thì tin tức đã truyền đến quan thự.

Tống Duật vừa nghe, đã vội vã rời quan thự, vừa ra đến cửa thì đã thấy một bóng người từ sau tượng sư tử đá chặn đường hắn, khẩn khoản thưa chuyện: "Hồi bẩm Tam lang quân, Thái phu nhân có lệnh, dặn ngài mấy hôm tới tuyệt đối đừng về phủ, cứ ở lại khách xá trong thành mà nghỉ ngơi, việc ở quan thự cũng tạm gác lại, không cần quản đến nữa."

Tống Duật nghe xong, mặt không đổi sắc, điềm nhiên hỏi lại: "Tấn vương hồi phủ rồi sao?"

Vừa dứt lời, hắn chợt nhận ra bản thân đang hỏi một câu dư thừa.

A bà đã tự mình sai người đến tìm hắn, không cho hắn về phủ, chắc chắn là Nhị huynh đã biết chuyện Dương nương tử trốn đi rồi nổi giận đùng đùng. Cho dù a bà ra mặt cũng chưa chắc đã có thể dàn xếp ổn thỏa chuyện này chỉ trong chốc lát, do vậy mới tính đến việc để hắn lánh tạm bên ngoài, tránh khỏi đầu sóng ngọn gió.

Nhị huynh từng đánh chết tiểu tư hầu cận bên cạnh thúc phụ, cơn giận lần này e rằng cũng không thua kém lần trước là bao. Nếu hắn co cổ rụt đầu, phó mặc sinh tử cho Lưu mụ và Giang Nghiên tự mình xoay xở thì hắn sẽ thành hạng người nào nữa?

Tống Duật không thèm để ý đến tiểu tư đang im lặng đứng đó, xoay người bước vội về chuồng ngựa, tự mình dắt ngựa ra, bất chấp sự can ngăn của tiểu tư, hắn vung roi, thúc ngựa phi nhanh về hướng Tống phủ.

Nội trạch Tống phủ.

Tống Hành sải bước lớn tới viện của Tống Duật, tìm mãi không thấy, nắm chặt tay định ra khỏi phủ đến quan thự tìm em trai, may sao kịp được Tiết phu nhân chặn lại ở cửa nhị môn.

Người cháu mà bà tự hào nhất những năm qua nay lại phát cuồng vì một tiểu nữ lang. Tiết phu nhân rũ mắt thở dài một tiếng, nghiêng đầu ra hiệu cho Sơ Vũ, Sơ Vũ lập tức hiểu ý, dẫn mọi người lui ra ba trượng.

Chỉ vẻn vẹn trong mấy mươi nhịp thở sau đó, đình viện trống trải chỉ mỗi tổ tôn hai người.

Trong con mắt đục ngầu của Tiết phu nhân thoáng qua vẻ thất vọng, bà cao giọng chất vấn hắn: "Nhị lang, cháu tính làm gì đây? Tam lang là em trai ruột cùng một mẹ với cháu, cháu định vì một nữ lang mà mà gây chuyện bất nhã, khiến Tống phủ thành trò cười cho thiên hạ hay sao?"

Giam nàng trong trướng - Tụ Tụ YênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ