Chương 61. Nàng trốn

342 24 4
                                    

Sống vì chính mình một lần... Liệu nàng có tư cách để mơ đến điều đó không?

Từ khi biết nhận thức, nàng đã rơi vào tay những kẻ buôn người. Nếu không nhờ Tam lang quân nhân từ cứu vớt, tìm thầy dạy võ rồi sắp xếp nàng làm võ tỳ bên cạnh tiểu nương tử, thì về sau khi tiểu nương tử xuất giá, nàng cũng không được giao phó nhiệm vụ bảo hộ Dương nương tử một đời bình an.

Sinh mạng này, có thể nói là do Tam Lang Quân ban cho. Nếu không có ngài, bọn buôn người chắc đã bán nàng vào chốn phong trần ô nhục, sống một cuộc đời còn thua cả cái chết. Bằng tính cách cứng cỏi khắc sâu trong xương tủy, nàng thà chết chứ không chịu nổi những năm tháng như địa ngục đó.

Tam lang quân là ân nhân của nàng, lời của ngài, nàng coi như thánh chỉ, tuyệt đối không thể trái nghịch.

Tuy đã động lòng trước những lời hứa hẹn đầy mê hoặc của Thi Yến Vi nhưng Kiếm Sương vẫn không thể từ bỏ điều mà Tống Duật đã sai phái. Sau một hồi giằng xé, nàng đành ép mình lắc đầu, khẽ nói, "Từ khi vào phủ, nô tỳ chưa từng nghĩ đến sống vì bản thân. Nô tỳ chỉ biết cuộc đời này do lang quân ban tặng, nên cả đời sẽ trung thành với lang quân. Huống chi, lang quân đã dặn, từ nay trở đi, nương tử là chủ nhân duy nhất của nô tỳ, là người mà nô tỳ không tiếc thân mình để bảo vệ."

Giây phút ấy, Thi Yến Vi thoáng thấy bóng dáng của Luyện Nhi qua lời nói của Kiếm Sương. Nàng nhớ đến khoảng thời gian ở biệt viện hành sơn năm nào, khi nàng bảo Luyện Nhi cứ gọi thẳng tên mình, nhưng Luyện Nhi nghe xong lại hoảng sợ, nhấn mạnh rằng nàng là chủ nhân, tuyệt đối không thể xưng hô tùy tiện. Giờ đây, cảnh tượng tương tự lại tái diễn với Kiếm Sương.

Có lẽ đã ở trong thế giới này đủ lâu, khiến tâm thế nàng bình thản nhiều hơn trước.

Trong suy nghĩ của họ, quý tiện tôn ti đã cắm rễ quá sâu, nếu dùng lăng kính của người hiện đại để nhìn nhận thì sẽ là phiến diện và có phần không thỏa đáng.

"Như lời cô vừa nói, hiện giờ ta là chủ nhân duy nhất của cô trên đời này, vậy thì hôm nay, ta sẽ dùng thân phận này để ra lệnh lần cuối cùng: từ giờ phút này trở đi, mạng sống của cô không thuộc về ai cả, chỉ thuộc về chính cô mà thôi. Cô không cần phải sống vì bất kỳ ai nữa, chỉ cần sống vì bản thân mình. Trong hành trang có giấy thông hành để trống và một ít ngân lượng, cô và ta mỗi người giữ một nửa, ngày mai mỗi người một ngả. Mong rằng hai ta đều bình an, đừng vương vấn gì nhau nữa."

Chỉ sống vì chính mình... Câu nói ấy cứ lởn vởn trong tâm trí Kiếm Sương, khiến nàng bất giác bước chậm lại. Mười tám năm qua, chưa từng có ai nói với nàng những lời này.

Dương nương tử biết rõ việc này chắc chắn sẽ chọc giận Tấn vương, nhưng vẫn kiên quyết bỏ trốn khỏi quý phủ, để lại những ngày tháng gấm vóc lụa là, cơm bưng nước rót. Thứ nàng theo đuổi, có lẽ là điều mà nàng gọi là sống vì chính mình chăng?

Nhưng việc được tận mắt ngắm nhìn núi sông hùng vĩ, sa mạc hoang vu thực sự quan trọng đến thế sao? Quan trọng đến mức sẵn sàng đánh đổi cả sinh mạng...

Kiếm Sương không thể hiểu được, nàng mơ hồ cúi đầu, trong tâm trí hỗn loạn, hồi lâu không đáp lại lời Thi Yến Vi.

Giam nàng trong trướng - Tụ Tụ YênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ