Chương 68. Dương Thượng nghi

229 21 1
                                    

Thi Yến Vi đã từng bị hắn lừa một lần, sao dễ tin hắn thế được. Khi nghe những lời đường mật từ hắn, nàng tự nhủ rằng đó chẳng qua chỉ là viên đạn bọc đường, tuyệt đối không được coi là thật. Vì vậy, nàng vẫn duy trì vẻ mặt điềm tĩnh, không để lộ bất kỳ cảm xúc nào.

Tống Hành nhìn nàng, liền hiểu ngay nàng chưa yên tâm, cũng không tin tưởng hắn. Hắn bèn nói: "Nếu Âm Nương không tin, trẫm sẽ tự tay viết thủ dụ, đóng ngọc tỷ, giao tận tay Âm Nương giữ. Âm Nương đã yên tâm hơn chưa?"

Nghe đến đây, rốt cuộc Thi Yến Vi cũng có chút phản ứng. Nàng ngước nhìn hắn, ánh mắt dò xét, điềm đạm hỏi: "Thánh thượng đến có mang theo thánh chỉ và ngọc tỷ không?"

Tống Hành lắc đầu: "Trẫm sẽ dẫn nàng tới điện Triều Nguyên để lập. Sau này, khi không có ai khác, Âm Nương hãy gọi trẫm là Nhị lang hoặc là Quỳ Ngưu Nô, được chứ?"

Thi Yến Vi không đáp lại nửa vế sau, chỉ nhấn mạnh rằng nàng phải thấy thủ dụ đã được lập xong.

Nghe nàng nói vậy, Tống Hành cười khẽ, bất chợt bế nàng lên ngang ngực, sải bước đi thẳng ra khỏi điện.

Trương nội thị vốn luôn tỉ mỉ, tinh tế, thấy Tống Hành tự đi bộ đến đây, nên dù không cần dùng kiệu lúc trở về thì vẫn cho người chuẩn bị sẵn, chờ bên ngoài cổng cung.

Tống Hành vốn định bế nàng đi thẳng, nhưng Thi Yến Vi đã hạ giọng nhắc nhở: "Ta muốn làm nữ quan, không phải phi tần của Thánh thượng. Nếu cứ để người ôm ta thế này, sau này các cung nhân sẽ nghĩ sao về ta?"

"Không sao. Âm Nương chỉ cần vùi đầu vào lòng trẫm, họ sẽ không nhìn thấy gì cả." Tống Hành dịu giọng động viên nàng.

Cảm giác được nàng khẽ lắc đầu từ chối, Tống Hành đành chiều ý nàng. Hắn bước lên kiệu, vẫn để nàng ngồi trên đùi mình, đôi tay ôm trọn lấy nàng.

"Trẫm đã nhượng bộ rồi."

Kiệu được nâng lên, dập dềnh khi di chuyển. Rèm lụa buông xuống che mờ ánh mắt người ngoài. Nàng vùi mặt vào lớp áo vàng mềm mại của hắn, chẳng khác nào con đà điểu, cố gắng lánh xa thế gian.

Năm năm. Hắn dặn lòng, trong khoảng thời gian ấy, hắn nhất định sẽ khiến nàng cam tâm tình nguyện ở bên hắn, cùng hắn sinh con đẻ cái. Ngón tay Tống Hành vuốt nhẹ những sợi tóc đen tuyền của nữ lang, âm thầm tính toán trong lòng.

Kiệu dừng trước điện Triều Nguyên, Tống Hành bế nàng xuống, ôm chặt trong tay, bước thẳng vào nội điện.

Bảo Sênh đứng từ xa đã trông thấy cảnh này, thầm nghĩ phải tìm cơ hội báo tin này ngay cho Thái hoàng thái hậu.

Tống Hành sai người mang thánh chỉ và ngọc tỷ đến. Hắn không để bất kỳ ai hầu cận trong điện, tự tay mài mực, nhấc bút viết từng nét.

Bút pháp của hắn mạnh mẽ, cứng cáp, lưu loát như nước chảy mây trôi.

Thi Yến Vi chăm chú quan sát từng nét chữ rơi xuống tấm lụa. Khi hắn viết xong một đoạn dài hơn mười chữ, nàng ngắm đi ngắm lại hàng chữ, đề phòng hắn dùng lời lẽ để chơi khăm mình.

Giam nàng trong trướng - Tụ Tụ YênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ