Chương 65. Thấy nàng

242 16 6
                                    

Nhóm ẩn sĩ cải trang rời khỏi Lạc Dương. Lần này còn có thêm Luyện Nhi và Lưu mụ. Đoàn người đi không ngừng nghỉ, cuối cùng sau hai mươi ngày đã đến được thành Cẩm Quan.

Suốt cả chặng đường, Luyện Nhi luôn thấp thỏm lo âu, trái lại, Lưu mụ vẫn giữ được vẻ bình thản, khuôn mặt không lộ chút cảm xúc, như thể người mà bà sắp phải đối mặt chỉ là một kẻ xa lạ chẳng mấy liên quan.

Khi xe ngựa tiến vào thành, tốc độ rõ ràng chậm hẳn. Chừng nửa canh giờ sau, con ngựa kiệt sức cũng dừng bước trước một ngôi nhà nhỏ đã cũ.

Luyện Nhi và Lưu mụ bị thúc giục xuống xe, theo người dẫn đường đi vào bên trong ngôi nhà.

Lưu mụ dù sao cũng đã ngoài năm mươi, tuy gương mặt không biểu lộ gì, nhưng thân thể yếu ớt lại không che giấu được. Vừa chạm chân xuống đất, đôi chân bà đã mềm nhũn, đầu óc choáng váng. Luyện Nhi vội đỡ lấy bà, dìu đến chỗ lan can dưới mái hiên ngồi nghỉ.

Cất xe ngựa xong, một ẩn sĩ mang theo bọc hành lý trở lại. Hắn mở gói đồ, lấy ra mấy chiếc tất la, bánh hồ và túi nước, ném một ít sang cho hai người.

Luyện Nhi chăm sóc Lưu mụ uống nước, ăn bánh trước. Đợi bà ăn uống gần xong, nàng mới ăn phần bánh còn lại.

Tháng chín sắp tàn, Lập Đông kề cận. Trời bắt đầu trở lạnh nhưng vì đi vội nên họ không kịp mang theo áo ấm, giờ ngồi nơi gió lùa, hơi lạnh khiến ai nấy đều co ro.

Mặt trời đã ngả về tây, cách thời điểm tan làm càng lúc càng gần.

Hôm nay không hiểu sao Thi Yến Vi cứ thấy bồn chồn không yên, tâm trí bấn loạn, đến mức kim khâu còn châm vào tay nàng những hai lần.

"Trịnh nương tử này, hôm nay có phải cô không khỏe ở chỗ đâu không? Sao trông cô cứ như người mất hồn thế?" Thôi Nhị nương ngồi bên cạnh liếc nàng một cái, lo lắng hỏi.

Thi Yến Vi đặt kim chỉ xuống, xoa ngón tay bị đâm trúng, khẽ lắc đầu, gượng cười đáp:

"Có lẽ là do đêm qua ta không ngủ ngon thôi."

Thôi Nhị nương nghe vậy, tạm dừng công việc trên tay, cất lời khuyên nhủ: "Nếu người không thoải mái, hôm nay cứ về sớm đi. Bộ xiêm y này cũng chỉ còn mỗi viền ống tay áo, phần còn lại ta làm giúp cô cũng được."

Thi Yến Vi vốn không quen làm phiền người khác, định từ chối, nhưng Thôi Nhị nương đã nhanh tay giật lấy kim chỉ trong tay nàng, cười xòa: "Cô cứ yên tâm về đi. Không sao cả, ta làm xong đây rồi, cũng chỉ còn vài mũi nữa thôi."

Đến mức này, nàng không tiện từ chối lòng tốt của Thôi Nhị nương. Thi Yến Vi xoa nhẹ trán, cảm tạ rồi nói với Thôi Nhị nương: "Sao có thể để Nhị nương làm không công được, sáng mai ta sẽ mua cổ lâu cho cô nhé, chịu không?"

Thôi Nhị nương hiểu ý, biết nàng không muốn mang nợ ai, tủm tỉm cười đồng ý, giục nàng mau về nghỉ ngơi.

Thi Yến Vi cảm ơn lần nữa, mang tâm trạng nặng nề rời khỏi tiệm may, cưỡi ngựa về nhà. Khi vào đến ngõ, nàng kéo dây cương, cho ngựa đi chậm lại.

Xuống ngựa, nàng lấy chìa khóa từ túi đeo bên hông định mở cửa, nhưng chợt phát hiện ổ khóa đã không cánh mà bay.

Nhà bị trộm sao? Ý nghĩ này lập tức lóe lên trong đầu nàng. Nhưng rồi tự nhủ, trên đời nào làm gì có tên trộm nào lại táo tợn đến mức giữa ban ngày ban mặt mà lại dám ngang nhiên xông vào nhà kia chứ.

Giam nàng trong trướng - Tụ Tụ YênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ