Chương 67. Thích

214 20 7
                                    

Tống Hành dễ dàng giữ chặt đôi vai gầy guộc của nàng, đẩy nàng ngã xuống chăn gấm, rồi quỳ thẳng xuống trước đầu gối nàng.

Cổ chân mảnh khảnh của nàng bị hắn nắm lấy, gió khuya se lạnh lướt qua làn da trắng mềm mịn.

Trong chậu than đặt dưới giường là than bạc ngân sương, ánh lửa bập bùng vàng cam, tản ra từng đợt hơi ấm.

Thi Yến Vi nằm bất động như cá chết, hai tay níu chặt lấy chăn gấm bên dưới, ngay cả liếc mắt nhìn lên phát quan của hắn cũng khiến nàng cảm thấy ghê tởm.

Tống Hành dốc sức lấy lòng nàng, nhưng đến bám vào bả vai hắn nàng cũng không muốn, cứ như thể hắn là một thứ đồ dơ bẩn.

"Âm Nương, nàng gọi trẫm một tiếng Quỳ Ngưu Nô nữa, được không?" Tống Hành cố kìm nén, ngước nhìn đôi mắt nhắm chặt của nàng, giọng nói pha chút cầu xin.

Cũng không biết là vì lạnh hay vì nguyên do nào khác, cơ thể nàng khẽ run rẩy, nhưng lời hắn nói đều bị nàng coi như gió thoảng bên tai, im lìm không phát ra tiếng đáp.

Trước khi đến đây, Tống Hành đã uống trà, lại dùng qua ngọc lộ mỹ tửu, nhưng vẫn không cảm thấy thỏa mãn. Hắn nuốt từng ngụm lớn, yết hầu cứ thế nhấp nhô.

Bàn tay to lớn của hắn vuốt lên má nàng, gương mặt sa sầm, hỏi: "Âm Nương, nàng định làm người câm trước mặt trẫm mãi sao?"

Cho dù sự động chạm của hắn khiến nàng kinh tởm đến mức muốn nôn mửa, thì nàng vẫn không phản kháng, thậm chí không thèm mở mắt ra nhìn hắn. Tựa như con diều đã đứt dây, phó mặc cho số phận.

Tống Hành dùng đôi mắt phượng thâm thúy nhìn nàng, ánh nhìn chằm chằm như ưng nhãn, cảm xúc trong lòng bị sự phớt lờ của nàng kích động, dần xuất hiện dấu hiệu bùng phát.

Từng giây trôi qua, hắn thấy sợi dây tự chủ trong lòng đã căng đến giới hạn.

Những ngón tay thon dài bất ngờ di chuyển đến cằm nàng, nhàn nhã khép lại rồi nhấc cằm nàng lên, giọng điệu bỗng chốc cao vút:

"Trẫm muốn nàng nói, Dương Sở Âm!"

Thi Yến Vi nghe rõ sự tức giận trong giọng điệu hắn, hòa cùng nỗ lực kìm nén đến tột độ. Âm lượng phát ra tuy lớn, nhưng lại ẩn chứa dè chừng. Hắn gần như đã dùng hết mọi cách để dằn xuống sát khí trên người, khiến giọng điệu không trở nên quá đáng.

Đáp lại hắn vẫn chỉ là sự im lặng kéo dài.

Hồi lâu, khi kiên nhẫn của Tống Hành đã cạn, hắn buông cằm nàng ra, rồi đưa tay tới gần vạt áo nàng, định cởi xuống từng nút thắt.

Nếu mệnh lệnh trở nên vô dụng, thì hắn sẽ dùng cách khác để buộc nàng phải lên tiếng.

Thi Yến Vi phản ứng ngay tức khắc, bài xích sự tiếp cận từ hắn. Nàng co người lại, cắn chặt răng, chỉ sợ hắn lặp lại những ngày trước, nhục mạ nàng đến tận cùng.

Ký ức như một cơn ác mộng không ngừng đeo bám nàng. Suốt những ngày qua, chỉ cần nghĩ đến cảnh bị hắn kiềm chế, nàng đã cảm thấy buồn nôn, không ăn gì nổi, chỉ hận không thể nhổ bằng sạch những thứ nằm trong dạ dày.

Giam nàng trong trướng - Tụ Tụ YênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ