Chương 9: Máu đổ!

5.7K 316 107
                                    

Đại Việt Sử ký toàn thư chép:

"Ngự Bắc Vương cùng với Trung Quốc Vương chiếm trại Phù Lan làm phản. Vua thân đi đánh...Đến trại Phù Lan, người trại đóng cửa trại cố thủ. Đánh không hạ được, bèn vây chặt vài tháng, người trong trại hết lương ăn. Ngự Bắc Vương tự biết kế cùng thế khuất, bèn bắt Trung Bắc Vương đem nộp. Chém Trung Quốc Vương, tha tội cho Ngự Bắc Vương, rồi đem quân đánh Ngự Man Vương ở Phong Châu."

Trại Phù Lan bị hạ, Long Đĩnh ở lại năm ngày thu xếp việc quân, ổn định tình hình, lệnh cho binh lính tiếp tế lương thực, viện trợ thuốc thang. Lê Long Cân dù là phản tặc song biết bỏ tối tìm sáng, quay đầu đúng lúc nên vẫn được Long Đĩnh tha mạng, giữ nguyên tước vị Ngự Bắc Vương. Tuy nhiên theo khả năng quan sát kém cỏi của tôi mà nói, trông y chẳng có vẻ gì là vui vẻ cả.

Đương nhiên không vui nổi. Ai mà vui khi vừa thua thảm bại lại phải tự tay giết người anh em đứng cùng chiến tuyến? Nhưng xét cho cùng thì kết cục như vậy đã là quá tốt đẹp. Ngay từ đầu Long Đĩnh đã có ý nhượng bộ, không công thành mà chỉ vây chặt mấy tháng ròng. Mãi đến khi trong thành cạn lương, dịch bệnh hoành hành, dân chúng lầm than Long Đĩnh mới ra đòn chốt hạ. Bằng không với một kẻ máu lạnh như Long Đĩnh thì đừng nói đến chuyện máu mủ ruột rà, phản tặc Long Cân nhẽ ra đã sớm bị y tiễn về trời.

Ôm cây đợi thỏ suốt mấy tháng. Khi đã ra đòn thì chỉ ra một lần duy nhất, quét sạch tất thảy.

Không thể phủ nhận Lê Long Đĩnh kia là một kẻ thâm trầm khó đoán.

Điều duy nhất tôi căm ghét chính là y dùng tôi làm tốt thí, đày ải đến Phù Lan nhằm đánh lạc hướng Long Kính. Tôi phải chịu tù đày khổ sai hơn nữa còn suýt chút nữa bị chém đầu. Thù này không trả tôi dứt khoát không thèm nghĩ cách xuyên không về hiện đại!

***

Trước mắt Phù Lan vẫn tạm thời phong toả do bệnh dịch tuy nhiên nhờ có sự can thiệp kịp thời và hợp lý, đời sống của nhân dân đã đỡ cơ cực hơn rất nhiều. Trong năm ngày tiếp theo lưu lại trại Phù Lan tôi tích cực hợp tác cùng các thầy thuốc địa phương nhằm tìm ra phương pháp hiệu quả nhất chữa trị ma chẩn. Uy phong của chúa thượng khiến đám thương nhân trong thành không ai bảo ai tự động hạ giá thuốc. Chẳng những thế mà giá lương thực và hàng loạt nhu yếu phẩm khác cũng mau chóng bình ổn. À nói thế chứ cứ thử không có động thái gì mà xem, ai chứ Lê Long Đĩnh sẽ lôi cổ đám người đó ra thả cho giao long cắn một thảy!

Tình hình chiến sự cấp bách, Phù Lan vừa yên ổn Long Đĩnh đã tiếp tục mang quân tiến về Phong Châu(1). Ngự Man Vương chiếm Phong Châu làm phản, trước mắt Lịch Vũ đã mang theo quân binh tới ứng chiến, đó cũng là lý do vì sao bức mật hàm của tôi gửi về lại rơi vào tay chúa thượng.

Vì là thư đồng của Đô chỉ huy sứ nên theo lẽ thường tôi được lệnh theo xa giá đi ra tiền tuyến. Nghiêm túc mà nói nếu từ trại Phù Lan này tôi trốn đi, thoát khỏi cảnh nơm nớp lo sợ bị phát giác là con gái có lẽ sẽ đơn giản hơn rất nhiều. Thế nhưng cân nhắc kỹ thiệt hơn, đang giữa lúc loạn lạc thế này một mình bôn ba thì chưa chắc đã toàn mạng sống tiếp. Thôi thì tích cực ôm chân Lịch Vũ, dù gì chừng nào y còn sống tôi cũng tạm không phải lo đến chuyện cơm áo gạo tiền.

[Cảm hứng lịch sử] LÚC BIẾT XUYÊN KHÔNG THÌ ĐÃ MUỘN!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ