Chương 82: Hoá ra người ta yêu nhau là như vậy!

1.8K 102 2
                                    


Nếu có việc gì gian truân hơn việc làm Thái y, chắc chắn là việc làm Thái y cho Lê Long Đĩnh! Đã phải đi cứu nạn ở Hoan Châu chịu cảnh màn trời chiếu đất thì chớ tôi lại còn phải đèo bòng thêm gánh nặng là bệnh chắp lẹo của y.

Chắp lẹo thì không có gì nguy hiểm nhưng ngộ nhỡ đến lúc kết mủ tôi chích ra mà làm không sạch sẽ thì kiếp này coi như bỏ. Đấy là còn chưa kể đến khả năng viêm nhiễm hay nhiễm trùng trong quá trình chích lẹo. Ở thời hiện đại có kháng sinh thì không nói làm gì, sao tôi lại có thể phát ngôn hồ đồ mà chưa tính hết các khả năng cho được.

Tôi đứng trước cổng trại đi đi đi lại một hồi mà vẫn chưa nghĩ ra cách nào khả quan hơn. Trong trăm ngàn cách chữa, nhất định phải chọn cách nào hiệu quả nhất cho Long Đĩnh mà ít rủi ro nhất cho tôi. Tôi vò đầu bứt tai, não trái não phải đều đình công không chịu hoạt động. Cũng đúng thôi, cả ngày hôm nay tôi tiếp bệnh nhân nhiều đến mức đếm không xuể. Đến nhân viên văn phòng cũng chỉ làm việc 8 tiếng một ngày, giỏi lắm thì tăng ca lên 10, 12 tiếng, ấy vậy mà tôi bắt não mình hoạt động triền miên không ngơi nghỉ. Phải tôi tôi đã đình công từ đời tám hoánh rồi!

Tự thấy thương thay cho phận má hồng truân chuyên, tôi vòng tay qua ôm lấy bản thân mình rồi vỗ vỗ nhẹ vào đầu an ủi "bạn não" đầy trìu mến, ấy vậy mà hình ảnh này lọt vào mắt Bạch Vỹ lại trở nên quỷ dị. Y lộ rõ vẻ khinh miệt nhếch môi hỏi tôi:

"Chúa thượng đánh ngươi phát điên rồi à?"

"Ngươi điên thì có." - Tôi cong cớn đáp lại.

Bạch Vỹ không nói gì, y đi phía trước, tỏ ý muốn đi cùng tôi một đoạn. Tôi bước vội mấy bước tiến lên đi song song, Vỹ mở lời:

"Chuyện nhà Kinh lược sứ ổn chứ?"

Tôi nhướn mày:

"La Đạc á? Hắn thì có gì mà không ổn?"

Thấy vẻ mặt hơi mất tự nhiên của Bạch Vỹ tôi biết y đang hỏi đến Linh An liền nhỏ giọng:

"Chuyện của bệnh nhân ta không thể tuỳ tiện tiết lộ nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ cố hết sức."

Bạch Vỹ gật nhẹ, hơi cúi đầu chỉ nhìn mũi giày mà đi. Tôi không phải người dạn dày trong chuyện tình cảm, càng thấy mối quan hệ này phức tạp đến mức không lí giải nổi liền hỏi:

"Nhưng ta không hiểu, rõ ràng Hoàng Linh An là tình địch của ngươi, hà cớ gì ngươi lại phải đóng vai người tốt như thế?"

Vỹ nhìn tôi, chỉ trong một cái chớp mắt mà đôi con ngươi ươn ướt, long lanh như ngấn lệ. Vỹ cười chua xót, đoạn chắp tay sau lưng rồi quay đi:

"Ta và Kinh lược sứ có duyên không có phận. Nếu người ở cạnh người khác mà hạnh phúc ta không cam lòng, nhưng nếu người không hạnh phúc thì ta sẽ đau lòng."

Vỹ nói đến đây rồi chẳng thêm gì nữa.

Dưới mảnh trăng non bàng bạc của những ngày cuối xuân, bóng hình mảnh dẻ của Vỹ cô quạnh in hằn trên nền đất Hoan Châu ẩm ướt. Tôi bước chầm chậm phía sau y, lấy mũi hài sủi lên vài chồi cỏ non mới mọc, trong cái đầu nhỏ bé như vừa vỡ ra nhiều điều mà bấy lâu nay tôi chẳng thể hiểu nổi.

[Cảm hứng lịch sử] LÚC BIẾT XUYÊN KHÔNG THÌ ĐÃ MUỘN!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ