Long Đĩnh bước vào, Lịch Vũ chắp tay thi lễ:
"Chúa thượng!"
Hai chân tôi không ai đánh nhưng tự động nhũn ra rồi đột ngột sụp xuống, vừa vặn thành tư thế quỳ:
"Chúa thượng tha mạng. Tổ ong này là Đam nhặt được."
Long Đĩnh chẳng buồn đoái hoài đến mấy câu thanh minh vô nghĩa của tôi, một mạch đi thẳng đến ghế chính giữa lều rồi ngồi xuống. Tôi khép nép quỳ sau Lịch Vũ, ra sức nghĩ cách chối tội. Với "thương tích" kia dù cho Long Đĩnh có khép tôi vào tội mưu sát vua thì dù cho có trăm ngàn cái miệng tôi cũng không tài nào minh oan được. Nếu tình hình phát triển theo chiều hướng như vậy thì người bị thả cho giao long cắn trong sử sách có tới tám, chính phần chính là tôi đây.
"Ngươi thử nói xem đã nhặt được tổ ong như thế nào?" - Long Đĩnh tựa hẳn người vào ghế, tay nhịp nhịp lên bàn, điệu bộ có vẻ phóng khoáng nhưng đôi mắt đen thâm trầm như muốn moi sạch tim gan tôi ra phơi dưới nắng, nhìn thấu tường tận. Phản ứng tự nhiên nhất của một kẻ nói dối không chuyên nghiệp: Tránh ánh mắt.
"Dạ bẩm..." - Tôi run run - "Sáng nay Đam đi sang lều Thái y ty học chữ, lúc ngang qua cây nhãn thấy có một bầy khỉ đang ném tổ ong. Quá giờ Tỵ thì người của Thân quân vào hỏi chuyện, sau đó Đam hỏi Lý An Tường liệu rằng có thể mang tổ ong này về không thì y bảo được."
Long Đĩnh nhếch môi, không rõ đấy là cười hay là khinh bỉ:
"Vậy ra Thân quân làm việc không chu toàn, lại sơ suất đến mức để quên vật chứng. Trên đất của trẫm ngươi lại phải hỏi ý Lý An Tường có được mang tổ ong đi hay không há chẳng phải vô lý hay sao?"
Tôi bặm môi không dám trả lời. Từng câu từng chữ của Long Đĩnh câu nào cũng đúng. Tôi đồng ý câu thứ nhất liền thành đổ tội cho Thân quân, đồng ý câu thứ hai thì gây hoạ cho An Tường. Dù nói gì đi chăng nữa cũng là há miệng mắc quai. Thường ngày tôi phá làng phá xóm, đôi lúc hơi vô liêm sỉ nhưng những việc đổ tội cho người khác như vậy thì Đam tôi không làm được. Tôi quỳ trên mặt đất như phỗng, chẳng biết phải làm như nào mới phải.
"Thượng bất chính, hạ tắc loạn(1), là thần dạy dỗ không nghiêm nên để xảy ra cơ sự này. Xin chúa thượng trách phạt." - Lịch Vũ đứng lên đi về phía trước chắn trước mặt tôi, cúi đầu nhận lỗi.
Long Đĩnh phẩy tay:
"Chỗ Tuyên uỷ sứ(2) La Lân thế nào?"
"Bẩm chúa thượng, Tuyên uỷ sứ bị thương khi xuất binh, đến nay vẫn đang điều trị. Trước mắt giặc Man Cử Long vẫn đang bị ngài ấy chế ngự." - Lịch Vũ đáp gọn.
Long Đĩnh trầm ngâm một hồi, nói đoạn bảo:
"Không ép uổng người bất năng, thương xót người đau ốm, đó là để bày tỏ điều nhân(3). Nay La Lân trọng thương khó để tận lực. Việc quân ở Thần Đầu đừng lơ là, nhược bằng có biến chuyển lập tức dẫn binh đến tương trợ Tuyên uỷ sứ."
"Tuân mệnh."
Tôi vẫn duy trì tư thế quỳ trên mặt đất, đầu óc mơ màng vì từ chuyện mình và tổ ong lại nhảy sang quân Man Cử Long và vị Tuyên uỷ sứ nào đó. Nhưng như thế càng tốt, chí ít tôi còn được sống thêm ít lâu nữa.
![](https://img.wattpad.com/cover/273808995-288-k812708.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[Cảm hứng lịch sử] LÚC BIẾT XUYÊN KHÔNG THÌ ĐÃ MUỘN!
Historical Fiction[ĐÃ XUẤT BẢN] 🌟 Thể loại: Cảm hứng lịch sử Việt Nam, Hài hước, Yếu tố Y học... 🌟 Giới thiệu truyện: Trăm tính vạn tính nàng cũng không tính được vì say rượu mà xuyên không, rơi vào Đại Cồ Việt 1000 năm về trước. Trong cái rủi có cái xui, giữa thời...