Chương 138: Cáo biệt

1.3K 44 15
                                    


Mùa thu đã gần hết, từ dạo tôi cùng Giáo thụ và Tường trở về từ Yên Ninh mưa phùn (1) không dứt, đoán chừng có khi tới gần cuối Tháng mười năm nay cũng chưa tạnh. Dược liệu đã thu hái đủ, vài ba loại đặc biệt cũng được cất công đi thuyền xuôi xuống miền biển mua về, sẵn sàng cho mùa đông gần tới.

Mưa mỗi lúc một lớn, từng tiếng "lộp độp" rõ ràng nối nhau xối lên lớp áo tơi bạc màu. Tôi sợ làm ướt hòm gỗ mang theo liền cẩn thận ôm vào lòng, bước thật chậm, nối gót Giáo thụ mà đi. Đường đất Hoa Lư trơn tuột, qua khỏi con đường này là tới lối dẫn vào cung. Mới chỉ gần cuối giờ Thân mà trời đã sẩm tối, hai Thân quân phải cầm đuốc đi trước rọi đường. Hôm nay Long Đĩnh triệu Trần Uy đến chẩn mạch còn tôi thì hẳn là bệnh chảy máu cam của Sạ rồi.

"Khai Phong Vương, người lại không chịu uống thuốc phải không?" - Tôi bước vào điện Long Bộc, vừa cởi áo tơi ra đưa cho cung nga vừa hỏi.

Sạ ngồi trên ghế mặt buồn thỉu buồn thiu chẳng thèm đếm xỉa gì. Tôi xách hòm gỗ đi vào, hành lễ qua loa rồi tiến đến bắt mạch. Sạ mặc kệ tôi tự biên tự diễn, từ đầu đến cuối im như thóc.

"Khai Phong Vương, người xem, Đam mang gì về đây này."

Sạ chống cằm liếc mắt sang nhìn. Tôi rút từ trong hộp ra cái bọc lớn được gói ghém cẩn thận:

"Đặc sản vùng Yên Ninh đó ạ, rất ngon!"

Thằng bé nhíu mày.

"Cái này là chả rươi, tuy trông hơi đáng sợ nhưng vị ăn qua là nhớ mãi!"

Sạ phẩy tay, cung nga tiến đến nhận đồ của tôi rồi lui xuống bên dưới. Không rõ tại sao thằng bé hôm nay tự dưng lại khó ở, tôi rón rén lại gần:

"Người giận Đam ạ?"

Sạ bĩu môi, xoay người ngồi quay lưng về phía tôi. Tôi khều khều tay Sạ:

"Đam quả thực có lỗi, gần đây việc thu hái thuốc rất bận rộn."

"Bận đến mức ta mời mười lần chị mới đến một lần ư?"

Tôi ngẫm nghĩ, nói đoạn ngồi sát lại, bế thằng bé vào lòng:

"Hiện tại có chút thay đổi, Đam không thể thường xuyên vào cung chơi với người như trước nữa."

"Là vì chị sắp kết hôn với Lịch Vũ sao?"

"Cũng không hẳn, là vì..."

Tôi chưa nói hết câu thì Sạ cầm hai bàn tay tôi lên, chăm chú quan sát:

"Chị làm sao thế này?"

"Đường trơn quá, vừa nãy Đam ngã ở cổng thành, chỉ là vết xước nhỏ thôi."

Sạ nhìn tay rớm máu rồi tụt xuống khỏi người, kéo chân tôi ra.

"Vết xước nhỏ?"

"Ha..." - Tôi cười gượng kéo áo che đi lỗ thủng ở đầu gối, máu nhầy nhụa thấm ướt ra cả lớp vải bên ngoài. Đến lúc này tôi mới cảm nhận rõ cơn đau nhưng chỉ dám xuýt xoa khe khẽ.

Sạ mếu máo như sắp khóc, bờ môi liên tục mấp máy. Tôi bật cười:

"Đam không đau thật ạ. Người xem còn có thể gõ boong boong này!"

[Cảm hứng lịch sử] LÚC BIẾT XUYÊN KHÔNG THÌ ĐÃ MUỘN!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ