Chương 117: Rượu ngọt làm ta đắm say(2)

1.5K 75 9
                                    


Tôi chửi thề vì không hiểu vì sao lại gặp Trần Chất và Lê Sương trong bộ dạng này, Trần Chất và Lê Sương thì kinh hãi tột độ như vừa thấy một con hổ biết nhảy dây. Khoảng sân phủ Tuyên uỷ sứ bỗng dưng trở nên im lặng một cách quỷ dị. Mất thêm mười giây nữa để Chất tát Sương một cú đau điếng, Sương thụi lại Chất một quả tím người rồi không ai bảo ai, cùng quay lưng đi thẳng ra cửa lớn như thể những gì đã qua chỉ là cơn ác mộng.

"Điên cả rồi!" - Khoé môi tôi giật giật liên hồi mấy cái.

La Đạc mặt cũng méo xệch, vừa lúc Đào cung kính đi ra:

"Bẩm Thái y sứ, phu nhân dậy rồi ạ."

***

Mọi sai lầm đều phải trả giá bằng tiền mặt.

Đợi buổi "trị liệu" của Linh An kết thúc, khi tôi đi ra ngoài cửa Tuyên uỷ sứ thì đã bị hai kẻ điên kia chắn đường rồi rinh thẳng đến tửu lâu. Chuyện không có gì phải giải thích nhiều, Trần Chất và Lê Sương cũng chẳng phải chưa từng nghe thấy mấy lời đồn đại trong doanh trại. Lệ phí để bịt miệng là bữa tiệc này cộng thêm cả chai rượu dâu tôi mang đến. Thôi thì tôi biết mình sai, không nên lừa trên gạt dưới, gian anh dối em trong khoảng thời gian lâu như vậy nhưng cũng quá đáng lắm! Ki cóp mãi mới được vài đồng bạc lẻ lại phải đem đi đãi mấy miệng ăn thế này.

Một bàn đủ món được bày sẵn lại gọi thêm mấy vò rượu, tôi tiếc rẻ liền lên tiếng:

"Các anh uống gì cứ gọi, đừng tính phần tôi."

"Sao lại thế? Chỉ đổi một bộ y phục mà đã phải dè chừng?"

Tôi phẩy tay:

"Hôm nay Đô chỉ huy sứ đang ở nhà, sợ người trách mắng."

Nói đến đây cả ba tên kia ngồi ngẩn người ra, Lê Sương nhanh nhảu kéo ghế lại gần tôi:

"Đô chỉ huy sứ biết chuyện chứ?"

Tôi coi như việc hiển nhiên, gõ đũa xuống bàn hai cái, thẳng tay gắp lên một miếng rau xào:

"Đương nhiên là biết."

Lê Sương vỗ đùi đen đét, rú lên:

"Đấy! Tôi đã bảo mà!"

"Bảo gì cơ?" - Hai kẻ còn lại nhao nhao.

"Dễ gì đêm ấy ở trại Phong Châu Đô chỉ huy sứ lại để cho một kẻ..."

Lê Sương chưa nói hết câu liền bị tôi quắc mắt nhìn, ngay lập tức y im bặt. Tôi rót rượu ra, đẩy cho mỗi người một ly rồi lên tiếng:

"Mọi chuyện xảy ra hôm nay uống xong ly này sẽ quên hết. Ngày mai ai về việc nấy, coi như không biết. Ly này tôi kính các anh."

"Nhất trí!" - Tất cả đồng thanh.

Ly thứ nhất uống vì bí mật.

Ly thứ hai La Đạc mời tôi.

Ly thứ ba Trần Chất cảm tạ.

Ly thứ tư không có lí do gì cả nhưng Lê Sương thích thế.

Ly thứ năm là vì tình bạn hữu.

Ly thứ sáu do tôi muốn uống thử vị rượu dâu pha thêm rượu nếp.

[Cảm hứng lịch sử] LÚC BIẾT XUYÊN KHÔNG THÌ ĐÃ MUỘN!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ