Chương 129: Kỳ duyên hạnh ngộ (5)

1.2K 51 14
                                    


Ơ hay đương nhiên là không rồi. Tôi đứng ngây người một lúc, ánh sáng từ đèn vừa vặn chiếu vào. Trước mặt tôi là người đàn ông nho nhã, dáng vẻ uyên bác, rất đỗi hiền lành.

"A ha! Người chơi cờ hôm nọ ở sân rồng cùng Chưởng thư ký và Khai Phong Vương phải không ạ?"

Lăng Trị bỗng dưng mất tự nhiên:

"Đúng, nhưng tôi và nương tử có duyên kỳ ngộ ở chốn khác."

Mà khoan, từ từ, "nương tử"?

Y biết tôi là con gái?

Tôi hoảng hốt đưa tay che ngực, Lăng Trị bật cười:

"Là ở tửu lâu, hôm đó nương tử đã cứu tôi khỏi bị hóc hạt mận, nàng có nhớ không?"

"À..."

Trong đầu tôi chậm rãi tua lại hình ảnh mình mặc trang phục nữ, vừa say khướt vừa đàn đúm ở tửu lâu cùng hội La Đạc. Ký ức có hơi chút bị nhiễu, tôi chỉ nhớ rằng mình ra ngoài đi tè thế nào mà cuối cùng khi trở lại lại lao vào ôm một người đàn ông hóc dị vật, ra sức thực hiện nghiệm pháp Heimlich(15) cho anh ta. Khốn nạn! Đúng là "kỳ ngộ" nhưng kỳ trong kỳ cục. Tại sao tôi lại va phải con người này trong bộ dạng cả nam lẫn nữ chứ?

"Lúc đấy tôi còn nghĩ nàng là ca nữ, vốn muốn hậu tạ nhưng khi tỉnh lại tìm mãi không thấy nàng. Cách đây vài ngày lại hạnh ngộ tại chùa Nhất Trụ, có sai kẻ dưới đi theo nhưng nương tử đi nhanh quá không cách nào đuổi kịp."

"Á à..."

Hoá ra là như vậy. Mẹ nó, hậu tạ thì mang vàng mang bạc đến dúi vào tay tôi luôn đi, mắc mớ gì sai hai tên đen trùi trũi đuổi theo làm tôi chạy muốn đứt hơi tắt thở. Tôi vét hết sự duyên dáng thục nữ của cả đời, nhỏ nhẹ:

"Dạ bẩm, cứu người là việc nên làm, đã làm không cầu báo đáp. Nay tôi còn chút việc riêng, xin phép người được lui trước."

Đương nhiên không đợi Lăng Trị đồng ý tôi liền lủi ngay. Ơn nghĩa lúc khác tính, nhà bao việc!

Tôi đến bên Lịch Vũ thì thầm to nhỏ, y gật đầu, bảo tôi cứ tự liệu mà làm. Lúc này vừa vặn Lăng Trị cũng quay lại yến tiệc nhưng không về chỗ mà lại đến giữa sân điện Bồng Lai, kính cẩn:

"Bẩm, tôi từ nơi xa xôi đến Đại Cồ Việt, cách đây vài ngày có gặp sự không hay lại được cứu giúp. Nhân thiết yến vui vầy, ngàn dặm vẫn có duyên trùng phùng, khẩn xin được mang tri kỷ theo về."

Long Đĩnh ngồi bên trên đang uống rượu bỗng đặt ly xuống nhìn Lăng Trị. Triều thần xì xào kẻ nhìn ngược kẻ quay xuôi.

"Còn có cơ duyên kỳ diệu như thế nữa ư?"

"Vốn chỉ cần người đấy thuận tâm là duyên thành nhưng lại là nội nhân(16) nơi cung cấm, dù khó cũng mong người tác thành."

Long Đĩnh hơi chau mày.

Lăng Trị tiến lên một bước, gần lại phía tôi đang đứng sau Lịch Vũ:

"Là vị nương tử này."

Câu nói của Lăng Trị như một đòn giáng mạnh khiến tôi choáng váng đến không mở nổi mắt ra, tứ chi vô lực phải dựa vào ghế của Lịch Vũ mới có thể đứng vững. Bí mật tôi khổ sở che giấu bấy lâu bị lột trần sạch sẽ trước mặt bao nhiêu người ở điện Bồng Lai. Xung quanh xôn xao bàn tán, bên này vương, bên kia quan lại chỉ trỏ, đặc biệt là những người quen biết. Tôi chưa kịp phản ứng, Long Đĩnh gần như ngay lập tức lên tiếng:

[Cảm hứng lịch sử] LÚC BIẾT XUYÊN KHÔNG THÌ ĐÃ MUỘN!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ