Chương 108: Cầm Tay Thể Ước Cùng Sống Đến Già

133 7 0
                                    

Sắc mặt bốn bà đỡ và Thiến Bích trắng bệch, run bần bật quỳ xuống đất.

Đặc biệt là bà đỡ còn đang ôm trong tay một bé trai nhỏ.

Dương Thư Thanh nhìn thấy đoàn người xông tới cả người như bị sét đánh, đầu óc trống rỗng, cẩn thận chuẩn bị kế hoạch lâu như vậy mà cuối cùng vẫn thất bại trong gang tấc.

Lý công công, hai vị ma ma...

Làm lẫn lộn huyết mạch hoàng thất...

Căn phòng ấm áp như mùa xuân trong nháy mắt biến thành hầm băng, Dương Thư Thanh nhìn biểu tình của Tần Vương một cái, cúi đầu, huyết sắc trên mặt biến mất, xong rồi, hết thảy đều xong rồi.

Bây giờ chỉ có thể dựa vào tình cảm của Tần Vương với nàng.

Nàng không muốn chết, nàng không thể chết được!

Nàng còn chưa có đạp được Khương Nịnh Bảo xuống dưới chân, còn chưa có nhìn thấy Khương Nịnh Bảo mất đi phong quang sau khi Định Quốc Công qua đời.

Sắc mặt Tần Vương xanh mét, trong mắt tràn đầy không dám tin, hắn nhắm mắt bước từng bước một đi đến giường sinh, bước chân của hắn thong thả lạ thường, thật lâu mới đi đến bên giường sinh.

Tần Vương bình tĩnh nhìn Dương Thư Thanh, khó khăn mở miệng chất vấn.

"Tại sao nàng làm như vậy, tại sao phải lừa gạt ta?"

Hắn vẫn luôn chờ đợi đứa con của hắn và Thư Thanh, ai ngờ này hết thảy đều là giả, giả... Nhớ tới bản thân quỳ gối trước mặt mẫu phi chỉ vì muốn cho Thư Thanh phù chính(*), là nữ nhân duy nhất của hắn.

(*) Từ thiếp lên làm vợ.

Dương Thư Thanh cúi đầu, lộ ra một đoạn cổ yếu ớt mảnh khảnh, làm cho lòng người sinh thương tiếc, nghe Tần Vương chất vấn, nàng ngẩng đầu tư thế ôn nhu yếu ớt, nước mắt tràn mi, một đôi mắt ẩn chứa thâm tình vô hạn chăm chú nhìn Tần Vương.

"Thực xin lỗi!"

Nhân chứng vật chứng đều ở đây, còn ở nguyên hiện trường, ngụy biện là vô dụng, còn không bằng dứt khoát thừa nhận.

Dương Thư Thanh vô cùng chán ghét nữ tử nhu nhược, giờ khắc này, nàng lại không thể không lấy tư thế nhu nhược để đánh cược với tình cảm của Tần Vương, đánh cược Tần Vương sẽ thương tiếc nàng.

Tần Vương nhìn nàng chằm chằm, cố chấp muốn một đáp án: "Thư Thanh, vì sao nàng phải làm vậy, nếu nàng thẳng thắn thành khẩn nói nàng không thể sinh con, ta có thể lấy con của nữ nhân khác cho nàng nhận nuôi!"

Ánh mắt Tần Vương rơi trên người bà đỡ đang ôm đứa nhỏ, tức giận không thôi, thanh âm đột nhiên cao lên: "Nhưng ta không thể chịu được nàng làm lẫn lộn huyết mạch hoàng thất, nhận nuôi con hoang không rõ lai lịch!"

Sau ngày hôm nay, Tần Vương hắn chắc chắn trở thành một trò cười.

Dương Thư Thanh giật giật bờ môi, nói không ra một chữ, lúc này nàng không thể ngụy biện, nàng lơ đãng nhìn Thiến Bích một cái.

Nếu giải thích, nàng không thể tự nói ra.

Thiến Bích đột nhiên dập đầu trả lời: "Vương gia, xin bớt giận, xin nghe nô tỳ một lời, Trắc phi nương nương chưa bao giờ có suy nghĩ làm lẫn lộn huyết mạch hoàng thất, nương nương vì quá yêu Vương gia, không dám nói cho người sự thật nương nương không sinh con được nữa, đứa nhỏ nương nương nhận nuôi chính là con của Thiến Dung, nhưng nàng lại lén trốn đi trước lúc nương nương chuyển dạ mấy ngày."

Gả Cho Cha Của Nam Chính - Cửu Nguyệt Vi LamNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ