Đại đường đột nhiên yên lặng, đàn hương trong lư hương lượn lờ bay, từng đợt từng đợt khói trắng xoay tròn xoay quanh rồi bay thẳng lên cao.
Ngươi muốn làm con gái của ta......
Nghe được lời này, Khương Nịnh Bảo nụ cười cứng đờ, trên khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp hiện ra sựngạc nhiên, giống như bị người ta hất cho một bát nước lạnh,ướt lạnh từ đầu xuống chân.
Cái này đúng là đầu óc chậm chạm không thông suốt đầu gỗ.
Không, nói đầu gỗ vẫn là cất nhắc hắn, Khương Nịnh Bảo xem ra, Định Quốc Công chính là một khối gỗ mục.
Nàng biểu hiện rõ ràng như vậy, còn cố ý dùng ánh mắt trêu chọc Định Quốc Công một chút, chẳng lẽ kỹ xảo trêu chọc người của nàng kém như vậy?
Khương Nịnh Bảo ở trong lòng hung hăng tỉnh lại một phen.
Lý luận cùng thực hành quá chênh lệch, tựa như một đạo lạch trời.
Về sau nhất định phải ở trên thân Định Quốc Công luyện tập thêm, cần phải đem khối gỗ mục không thông suốt bắt lấy.
Khương Nịnh Bảo càng đàn áp càng hăng.
Làm nữ nhi...... không cần, mục tiêu của nàng là làm tức phụ của hắn.
Chờ sau khi gả cho hắn xong...... Hừ hừ.
Đang mặc sức tưởng tượng con trai cùng tiểu cô nương Khương gia sau khi kết hôn, mỗi ngày đều trải qua tốt đẹp, Tạ lão phu nhân cả kinh run run một chút, tay bưng chung trà run run, nước trà bắn ra ngoài vài giọt.
Bà nhìn một người cao lớn anh tuấn, là đứa con trai cho bà kiêu ngạo, chưa từng có sốt ruột mà ho."Khụ khụ, A Hành, kỳ thật thành người một nhà còn có một phương thức khác."
Tỷ như là tức phụ.
Tạ lão phu nhân cố ý bình thản tự nhiên xem xét liếc mắt nhìn tiểu cô nương Khương gia, uyển chuyển nhắc nhở.
Con trai quá đầu gỗ, bà làm mẹ đành phải dụng tâm giúp đỡ.
Định Quốc Công Tạ Hành nhíu chặt mày, tầm mắt rơi xuống khuôn mặt nhỏ trắng nõn non mịn của tiểu cô nương, ấn đường nhíu ba lần, lạnh giọng khó hiểu: " Chẳng lẽ làm đại tiểu thư phủ Quốc Công không tốt?"Hoàng ma ma nghẹn họng nhìn trân trối, khóe miệng cong cong, đột nhiên có điểm đồng tình với tiểu cô nương Khương gia, ruốt cuộc Quốc Công có bao nhiêu chấp nhất muốn Khương Tứ tiểu thư làm nữ nhi.
Khương Nịnh Bảo trầm ngâm một lát, đột nhiên nhớ lại Định Quốc Công rất ít khi vào kinh thành, vẫn luôn định ở đại doanh Tây Giao, chuyện huỷ hôn của nàng cùng Tạ thế tử và chuyện nàng nói nàng phải gả Định Quốc Công chỉ mới phát sinh có mấy ngày.
Trong lòng nàng đột nhiên hiện lên một suy đoán không thể tưởng tượng, đôi mắt cực đẹp lại lăng lăng nhìn thẳng khuôn mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng của Định Quốc Công, khóe môi hiện lên một nụ cười giảo hoạt."Quốc Công gia, ngài có nghe được tin đồn huyên náo ồn ào nhất ở kinh thành mấy ngày nay không?"
Định Quốc Công hình như có nghi hoặc không hiểu vì sao tiểu cô nương đột nhiên hỏi như vậy, nhưng trên khuôn mặt lạnh băng góc cạnh đã hiện lên đường cong nhu hòa một ít, lắc đầu nhẹ giộng nói: "Chưa từng nghe."
Lần này Tạ lão phu nhân cùng Khương Nịnh Bảo đồng thời nhẹ nhàng thở ra, nhưng lại đồng thời câm nín.
Náo loạn nửa ngày, chính chủ thế nhưng hoàn toàn không biết gì cả.
"Khụ khụ, A Hành, ở kinh thành dư luận xôn xao đồn đãi gần đây nhất cùng ngươi có mối liên quan rất lớn." Tạ lão phu nhân bưng lên chén trà nhấp một ngụm trà nuốt xuống, đôi mắt đầy ranh mãnh mà buông lời,
Định Quốc Công Tạ Hành bị mẫu thân nhìn đến sống lưng cứng đờ, môi mỏng nhấp thành một đường thẳng tắp, mặt mày lạnh đi vài phần: "Liên quan chỗ nào?"
"Lão phu nhân, chuyện này vẫn là để ta nói đi." Khương Nịnh Bảo sóng mắt lưu chuyển, thanh âm ôn nhu nhỏ nhẹ mở miệng, trên khuôn mặt tinh xảo trắng nõn mịn màn kia hiện lê một nụ cười xinh đẹp động lòng người.
Tạ lão phu nhân cười tủm tỉm liếc liếc mắt nhìn đứa con trai đầu gỗ, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra gật đầu: "Uhm, Nịnh Bảo nha đầu nói ra chính là thích hợp."
Định Quốc Công Tạ Hành trong lòng hiện lên một cảm xúc vi diệu.
"Quốc Công gia, kỳ thật kinh thành lời đồn đãi......" Khương Nịnh Bảo ngữ điệu mềm mại nũng nịu, đem lời đồn đãi từ đầu đến cuối mà kể ra từ từ, đôi mắt lại lăng lăng nhìn thẳng chú ý tới thái độ của Định Quốc Công.
"Cho nên, đối với vị trí nữ nhi của ngươi ta không có hứng thú, ta chỉ nghĩ làm tức phụ của ngươi." Khương Nịnh Bảo nói xong, trên mặt nổi lên một mảng đỏ ửng, gọn gàng dứt khoát trước mặt mọi người thổ lộ.
Đời trước đến chết vẫn còn độc thân, cho nên đời này nàng quyết định dùng hết sức lực mà truy phu.
Khương Nịnh Bảo nội tâm nóng lòng muốn thử.
Hoàng ma ma khóe mắt co giật, tiểu cô nương Khương gia bề ngoài thoạt nhìn nhu nhu nhược nhược, nhưng hành vi cử chỉ lại rất là quyết đoán, chân chính thuyết minh nhìn người không nên đánh giá qua tướng mạo.
Tạ lão phu nhân thiếu chút nữa bị sặc nước miếng, tiểu cô nương Khương gia này quá mạnh, thế nhưng...... Thế nhưng ở trước mặt A Hành dám cả gan đòi làm tức phụ.
Nhưng trong lòng lại nhịn không được vì nàng mà tán dương một tiếng giỏi.
"A Hành, Nịnh Bảo nha đầu là một cô nương tốt, nàng không sợ sát khí trên người của con, con liền không suy xét một chút sao?" Tạ lão phu nhân ho nhẹ một tiếng, nhịn không được vì Khương Nịnh Bảo nói chuyện.
Tiểu cô nương thế nhưng muốn làm tức phụ của hắn...... Mẫu thân còn ở một bên cổ động hát đệm.
Bị thông báo đột ngột không kịp phòng ngừa sống lưng Định Quốc Công Tạ Hành bỗng dưng cứng đờ, khuôn mặt tuấn tú không cảm xúc thiếu chút nữa nứt ra, ánh mắt nhịn không được hướng tiểu cô nương nhìn lại, tầm mắt của Khương Nịnh Bảo vẫn luôn dõi nhìn Định Quốc Công theo bản năng mà lộ ra nụ cười xinh đẹp rạng rỡ.
"Quốc Công gia, ta làm tức phụ của ngài được chứ?" trong thanh âm mềm mại nhỏ nhẹ mang theo hương vị nũng nịu bên trong.
"......"
BẠN ĐANG ĐỌC
Gả Cho Cha Của Nam Chính - Cửu Nguyệt Vi Lam
General FictionTại Triều Đại Việt - Định Quốc Công Tạ Hành được nổi danh là nam nhân lớn tuổi nhưng vẫn còn xử nam. Định Quốc Công Tạ Hành nổi danh là Chiến Thần nhưng cho dù tướng mạo đường hoàng, gia thế không kém cũng không có cô nương nào dám tơ tưởng hay đến...