Không biết đã qua bao lâu rồi. Lưu Ninh chầm chậm mở mắt, mí mắt nặng nề khó mà nhấc lên nổi, ánh nhìn nhòe đi bởi nước mắt. Lưu Ninh cố gắng chớp mắt một cái, để có thể nhìn rõ hơn phía trước, hi vọng mở mắt ra là có thể trở về rồi.
Nhưng không, phía trước tối om một mảng. Lưu Ninh không còn được treo lên nữa mà cả người đều nằm rạp dưới mặt đất. Mùi ẩm thối xộc lên mũi, nhưng cả người Lưu Ninh yếu ớt không còn sức để cử động. Chiếc đầm hồng bây giờ đều đầy những vết đen nhẽm, pha cả vết máu. Lưu Ninh vốn tưởng lúc đó lục phũ ngủ tạng đều bị độc mà chết rồi, cũng vốn tưởng như thế có thể quay trở về.
Có tiếng bước chân đi đến, Lưu Ninh cũng không thể nhìn rõ là ai, chỉ thấy được thân ảnh phía trước trắng toát. Lưu Ninh nghĩ thầm, hay chỗ này là địa phủ rồi?!
Đối phương đỡ Lưu Ninh ngồi dậy, để người cô dựa vào góc tường, dùng khăn trắng lau đi vết dơ và máu trên mặt cô. Lúc này, Lưu Ninh mới nhìn thấy rõ được đối phương. Là nam nhân, một thân trắng toát, à cũng không đúng, tóc y vẫn còn lẫn một vài sợi đen. Cử chỉ đều ôn nhu điềm đạm, vẻ mặt cũng không có biểu tình, không vội vã hay hấp tấp. Ngoài Cung Viễn Chủy, người đến địa lão mà lại có cử chỉ điềm đạm như thế này. Vậy xem ra... là "Nguyệt ca ca" rồi, chắc là y đến vì muốn nghe ngóng tung tích của Vân Tước. Cũng có nghĩa là, mốc thời gian này Nguyệt công tử vẫn chưa xác nhận thân phận của Vân Vi Sam.
Nguyệt công tử lấy ra chiếc lọ trắng, rồi dốc chiếc lọ xuống để ra ta một viên vo tròn màu đen. Đưa đến trước miệng Lưu Ninh.
- Không phải độc.
Đến nước này rồi độc hay không độc thì Lưu Ninh vẫn phải uống, cô ngoan ngoãn mở miệng. Viên đen vo tròn đó vừa vào miệng cũng đã tan ngay, Lưu Ninh cũng từng có thời gian nghiên cứu về một số hợp chất thuộc mảng y học truyền, nhưng viên này lạ lắm, hoàn toàn không để lại mùi vị sau khi uống, cũng không hề đắng.
- Cung Viễn Chủy đã cho cô uống thuốc giải rồi. Thứ vừa rồi ta cho cô uống, sẽ hỗ trợ thuốc giải độc của Cung Viễn Chủy. Một canh giờ nữa sẽ khỏe lại thôi, ta còn cần thông tin từ cô. Cô chưa chết được đâu.
Lưu Ninh cười khổ.
- Đa tạ...ta biết... Nguyệt công tử là người có tình.
Nguyệt công tử có chút ngạc nhiên nhìn Lưu Ninh.
- Cô biết ta?
- Ta...không phải là người của Vô Phong. Nhưng ta...biết Nguyệt công tử. Ông trời sẽ không phụ người có tình.
Lưu Ninh cũng không thể nào nói Vân Tước đã bị Điểm Trúc "xực" rồi. Nguyệt công tử thất tình đến bạc cả đầu, trực tiếp nói thì lại tàn nhẫn quá. Chi bằng an ủi người một câu.
Nguyệt công tử là người hiểu chuyện, đương nhiên biết chữ "tình" Lưu Ninh nhắc đến có nghĩa như thế nào. Nguyệt công tử không đáp lại, chỉ gật nhẹ đầu, sau đó như chưa từng xuất hiện mà rời khỏi địa lao.
Đến cũng nhanh, đi cũng nhanh. Địa lao chỉ còn lại mình Lưu Ninh, cô thật sự không hiểu được tại sao bản thân lại đến nơi này, sống dở chết dở. Cô muốn quay về, vẫn còn rất nhiều chuyện dang dở, chuyện quan trọng vẫn chưa làm là kiện chết Lý Mạnh Nguyên!
BẠN ĐANG ĐỌC
FANFIC VCV || BẠN × CUNG VIỄN CHỦY || XUYÊN KHÔNG TÔI DIỄN HỀ Ở CHỦY CUNG
FanfictionViết vì tôi simp Cung Viễn Chủy