Trong địa lao chỉ có mỗi ánh sáng mờ mịt từ ánh lửa. Lưu Ninh vậy mà đã hơn một ngày ở đây rồi, cả người đều bẩn và cả chẳng được đi vệ sinh nữa.
Lưu Ninh nằm rạp trên đống rơm cuộn tròn ôm lấy bụng mình. Bình thường cô là người có khẩu vị rất dễ ăn, gì cũng ăn được, nhưng bụng cô thì rất dễ bị đau. Ban nãy còn ăn cả bụi bẩn dính vào cơm trắng, Lưu Ninh thầm nghĩ có khi bản thân sẽ bị nhiễm trùng đường ruột mà chết trước khi bị Cung Viễn Chủy giết.
Đau bụng quá! Lưu Ninh rất cần đi vệ sinh!
Lưu Ninh ôm bụng chầm chậm ngồi dậy, đi đến song sắt đưa tầm mắt tìm kiếm thị vệ gác để cứu rỗi chiếc bụng của mình. Mãi một lúc sau mới có một thị vệ đi đến, Lưu Ninh mừng rỡ hơn có vàng.
- Tiểu ca ca!!!!! Ta muốn đi vệ sinh!! Ý ta là đi nặng! Nặng lắm rồi!!!
Lưu Ninh không cần hình tượng, bây giờ mà không được đi rồi có gì tại chỗ này mới không còn hình tượng.Thị vệ nghe tiếng gọi chợt khựng lại không bước tiếp, Lưu Ninh bây giờ đã bị mặc định là người của Vô Phong, bất kỳ ai cũng sẽ đề phòng cô.
- Tiểu ca ca. Ta cũng là con người mà!!!
Lưu Ninh hai tay nắm chặt song sắt như muốn bẻ gãy. Thị vệ lúc này mới tiến đến trước mặt Lưu Ninh, vẻ mặt vô cùng dè bĩu. Trước đây thích khách của Vô Phong chưa từng ai có cái nét dị hợm như vậy.
- Cô muốn gì?
- Ta muốn đi mao xí!
Thị vệ nhìn bộ dạng không ra hình người của Lưu Ninh, rồi rời khỏi đó. Lưu Ninh hụt hẫng muốn ngất đi, nhưng rồi thị vệ kia quay lại, tay cầm theo cả còng tay và xích tạ. Cửa lao được mở ra, thị vệ kéo hai tay Lưu Ninh để ở phía trước, động tác nhanh gọn không thừa tay Lưu Ninh đã bị trói gọn trong chiếc còng kia.
Chiếc đầm Lưu Ninh đang mặc, chỉ vừa qua đầu gối, nên phần chân đều bị lộ ra ngoài. Thị vệ cúi khom người, nhắm mắt đeo xích tạ ở chân cho Lưu Ninh, vì nam nhân không thể nhìn thấy chân trần của nữ nhân, trừ khi là tình lữ.
Lưu Ninh toát mồ hôi lạnh chờ đợi hoàn thành mọi thử. Thị vệ đưa mắt ra hiệu để cô đi ra bên ngoài trước, thị vệ sẽ đi phía sau. Mao xí nhỏ của địa lao nằm ở cuối đường, địa lao ngoài Lưu Ninh ra chẳng còn ai cả.
- Nhanh lẹ lên.
Cái thời này làm gì có vòi xịt hay giấy vệ sinh, chỉ có một chiếc hố cùng với đống rơm ở bên cạnh. Mùi hôi thối xộc lên mũi Lưu Linh, cô dùng tay che mũi cố gắng kiềm chế cơn buồn nôn.
Giải quyết xong, Lưu Ninh được cho trở về địa lao. Thị vệ gỡ còng tay và xích chân, lại nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu, lẽ ra cô nên lợi dụng lúc ra khỏi địa lao này mà giở trò gì chứ. Sau đó sẽ trốn thoát khỏi đây, nhưng Lưu Ninh lại chẳng làm gì cả, ngoài việc phát ra vài tiếng "ọe". Thị vệ ban nãy đã tính đến việc Lưu Ninh bày mưu bỏ trốn, nên đã cho người báo trước tin đến Chủy Cung.
Bây giờ lại chẳng có gì xảy ra, thị vệ hắn biết ăn nói làm sao với Cung Viễn Chủy đây.
- Tiểu ca ca, đa tạ. Nếu được cho ta xin thêm ít nước uống nhé.
![](https://img.wattpad.com/cover/354431730-288-k621856.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
FANFIC VCV || BẠN × CUNG VIỄN CHỦY || XUYÊN KHÔNG TÔI DIỄN HỀ Ở CHỦY CUNG
FanfictionViết vì tôi simp Cung Viễn Chủy