Phía bên kia của đài luyện võ, Lâm Huyền Nguyên đang ngồi im xếp bằng chính giữa sân để điều tức, chắc hẳn đã tỷ thí một trận rồi nhưng hình như là bị thua, sắc mặt nửa trắng bệch nửa trắng xanh. Một người áo đen và Đại sư huynh của kiếm phái Huyền Nguyên đang tỷ thí trên sân.
Thế kiếm của người áo đen ấy nhanh như ngàn vạn vì sao loé sáng, uốn lượn như rồng bay, dồn dập như sóng sau xô sóng trước, quá đỗi kỳ diệu, xem lâu khiến người ta cảm giác có chút hoa mắt chóng mặt.
Mạnh Phù Dao nghe được một sư huynh nói khẽ, "Đó là Vô Ngân kiếm, một trong mười kiếm khách danh tiếng lừng lẫy của Thái Uyên, lai lịch thần bí, tính tình kỳ quái. Không hiểu sao Bạch Sơn phái lại mời được hắn ta nữa?"
"Thì đó, ta cũng đang thắc mắc tại sao đại hội tỷ võ thường niên của thập đại phái lại phải tiến hành sớm hơn, thì ra là Bạch lão cẩu đã tìm được trợ thủ này, cố tình đến chà đạp Huyền Nguyên kiếm phái chúng ta."
"Một mình hắn khiêu chiến với toàn phái chúng ta, sát khí thật lớn."
"Vậy thì thế nào? Người ta có bản lĩnh này, không thấy đến bây giờ Đại sư huynh vất vả lắm chỉ đánh ngang tay với hắn hay sao?"
"Ờ... Hôm nay e rằng chúng ta thật sự bị chà đạp rồi..."
Mạnh Phù Dao thờ ơ tiếp tục đi về phía trước, còn chưa được mấy bước thì chợt nghe một tiếng hét thảm.
Cơn gió lốc mang theo mùi máu tanh nồng cuốn tới phía trước, một bóng đen từ phía sau đột ngột bay đến, Mạnh Phù Dao vội vàng nhảy tránh, thân thể to lớn đó mang theo một dòng máu tươi, từ trên không trung nặng nề rơi xuống trước mặt nàng.
Máu tươi phun trào vấy dính binh khí đang đặt bên sân, một hồi lâu, từng giọt đậm đặc nhỏ xuống nền đá trắng phau, trắng đỏ lẫn lộn, trông ghê rợn vô cùng.
Khắp cả sân chẳng còn âm thanh nào nữa, ánh mắt kinh hãi của tất cả đệ tử kiếm phái Huyền Nguyên đều rơi trên người chàng trai đang ôm cổ tay không ngừng giãy giụa. Đó là Đại sư huynh, một trong những người có võ công xuất sắc nhất của bọn họ.
Qua một hồi lâu mới có người sực nhớ, chạy đến đỡ hắn lên, nhưng ngay sau đó liền run rẩy, thất thanh kêu to.
Tay Đại sư huynh máu tươi đầm đìa, gân tay đã bị cắt đứt.
Kiếm pháp quá mức độc ác!
Kiếm phái Huyền Nguyên yên lặng như tờ, vì vậy, tiếng cười ngông cuồng của các môn phái vang lên càng thêm chói tai.
Chỉ có gã áo đen kia thờ ơ đứng trong sân, lạnh lùng lau chùi thân kiếm nhuốm máu.
Miếng vải hắn dùng để lau kiếm nhìn khá quen mắt, đúng là nửa ống tay áo của Đại sư huynh, các đệ tử kiếm phái Huyền Nguyên đều lộ vẻ tức giận, chỉ có Mạnh Phù Dao khẽ nhướng chân mày.
Kiếm pháp tinh vi! Chỉ trong một chốc, không chỉ có thể phế đi tay của đối phương, còn nhanh gọn cắt đứt nửa ống tay áo.
Huống chi đối thủ của hắn, cũng là một cao thủ ứng biến nhanh nhất.
Chưởng môn Bạch Sơn vẫn tiếp tục cười ngông cuồng, nhưng trong kiếm phái Huyền Nguyên lại vang lên tiếng thổn thức khe khẽ. Xem ra, hôm nay kiếm phái Huyền Nguyên phải thật sự mất mặt ở Hoàng triều Thái Uyên rồi.
![](https://img.wattpad.com/cover/367141235-288-k170315.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
Phù Dao Hoàng Hậu
General FictionPhù Dao hoàng hậu - Thiên Hạ Quy Nguyên "Lão đại, trong huyệt này sao u ám vậy? Hơi có tà khí nữa đấy, hôm nay ra cửa có coi ngày không?" Trong mộ thất tối đen có vài bóng dáng lấm lem bụi đất di chuyển, trong đó có một người vừa lau mồi hôi vừa ch...