Chương 26: Đa tạ hầu hạ

0 0 0
                                    

Tửu khách cả sảnh dường như đồng loạt quay đầu, sau đó nhào nhào cả lên.

Nhã Lan Châu chuyển hướng nhìn, đôi mắt to tròn liền nheo lại nguy hiểm.

Diêu Tấn ngơ ngác há to mồm, ngây ngốc thật lâu. Bởi vì há miệng quá lâu, một tiếng "Tách" vang lên, một giọt nước miếng to đùng nhỏ xuống. Cằm Diêu Tấn bỗng dưng khép lại, bày điệu bộ "Tự cầu nhiều phúc", rụt đầu chuồn mất.

Trước sau Chiến Bắc Dã chẳng hề quay đầu lại.

Hắn vốn chỉ trỏ lung tung, vì lúc mới vào quán rượu thoáng thấy nơi cầu thang thấy có vạt áo đỏ quyến rũ phất phơ nhẹ nhàng, khẳng định là nữ nhân, miễn nữ nhân là được, bất kể nàng ấy là ai.

Cô gái xui xẻo nào đó bị hắn điểm trúng, có gặp phiền phức gì hắn chẳng thèm quan tâm.

Mạnh Phù Dao sững người, bất động giữa cầu thang, tay xiết chặt lan can, gượng cười.

Quả nhiên cảm giác bị quá nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như soi mói thật khó chịu mà.

Gã Chiến Bắc Dã chết giẫm này, ban ngày ban mặt chỉ trỏ lung tung.

Ánh mắt của Nhã Lan Châu như lưỡi đao rơi xuống trên người Mạnh Phù Dao, cạo xương nàng một lượt. Hôm nay Mạnh Phù Dao không hóa trang xấu xí, chỉ đơn giản bôi nước nghệ trên mặt làm cho sắc mặt ngả sang mầu vàng, nhưng mặt mũi vẫn xuất chúng. Nhã Lan Châu nhìn một hồi lâu, nhếch miệng nói: "Chàng lừa gạt ta phải không, đây rõ ràng chính là quỷ bệnh lao mà."

Chiến Bách Dã khoanh tay trước ngực, dựa vào vách tường nói: "Vậy thì sao, ta thích là được."

"Ta giết ả!"

"Giết nàng ta thì cô vẫn là người thứ hai, trấn phòng (Chỉ người phụ nữ gả cho người đàn ông đã chết vợ làm vợ kế) thôi."

Nhã Lan Châu nhảy dựng lên, eo nhỏ vừa xoay cánh tay đã giương cao, nhưng như chớp rút ra một thanh đao nhỏ từ phía sau lưng, thanh đao gắn đầy vỏ ốc bảy màu. Nàng ta múa đao vun vút, mũi dao sáng lóa phản chiếu ánh nắng chói mắt bức người.

Nàng ta vung đao chỉ về phía Chiến Bắc Dã, hét lớn "Đi! Giết ả đầu tiên kia của chàng! Chuyển vị trí lại cho ta!"

"Này, ai là người đầu tiên hả?"

Giọng nói trong trẻo của một cô gái từ trên cao vọng xuống, mọi người lập tức quay lại sột soạt, tất cả mọi cặp mắt đều đổ dồn lên người Mạnh Phù Dao đang đứng giữa cầu thang, nàng cúi nhìn xuống lan can, nhướng mày nhìn hai người bên dưới, sắc mặt đã trở lại bình thường.

"Hử?" Lúc này Chiến Bắc Dã cũng quay người lại, dửng dưng nhìn lướt qua nàng, chẳng hề để ý.

"Chàng ấy lừa ta à?" Nhã Lan Châu nhìn Mạnh Phù Dao chằm chằm, ánh mắt sáng ngời.

Mạnh Phù Dao vỗ tay bôm bốp, nhìn Nhã Lan Châu đằng đằng sát khí, đáp "Không có."

Lúc này, Chiến Bắc Dã thận trọng liếc nhìn nàng.

Nhã Lan Châu há to miệng "Hả?"

"Hình như hắn xem ta là người đầu tiên." Mạnh Phù Dao thở dài, "Nhưng đó chỉ là một mình hắn tình nguyện à, cô nương ta sớm đã có người yêu, sao có thể để ý tên lỗ mãng này chứ?"

Phù Dao Hoàng HậuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ