Không biết gió thổi từ nơi nào đến, mang theo cảm giác thời gian trôi dài dằng dặc... Trên triền núi xa, thấp thoáng hiện ra một ngôi cổ tự, chỉ trong chốc lát đã không còn nhìn thấy góc mái cong đấu củng kia nữa... Bên dưới rất mềm, chỉ thấy được những dây mây tua tủa, cùng với chiếc đệm giường bằng gấm... Bốn bề khói sóng mịt mù... Người đang ở trong nước.
Một bàn tay già nua duỗi ra... Khe khẽ thương xót thở dài... Không gian bỗng trở nên tù túng tối tăm, một chút ánh sáng yếu ớt lùa qua khe hở... Đột nhiên hoảng sợ, vô cùng hoảng sợ... Ánh đao chém xuống, xuất hiện ánh sáng chói mắt, trong cảnh huyết sắc chói lòa, thấp thoáng một gương mặt nhợt nhạt... Chỉ trong nháy mắt sau đó, lại bắt đầu trôi giạt... Như hoa bồ công anh bị gió thổi bay qua núi cao... Có gì đó đậu vào trên mặt, nhồn nhột ngưa ngứa...
Ngứa...
Mạnh Phù Dao đưa tay lên gãi qua loa trên mặt... Ôi, sao lại ngứa như vậy?
Nàng mơ màng mở mắt ra, liền nhìn thấy một cái mông trắng như tuyết.
Cái mông này đang dán chặt trên mặt nàng, chầm chậm cọ xát chiếc đuôi ngắn cũn xíu xiu đung đưa đung đưa, quét qua quét lại trên mặt nàng.
Đây chính là, thủ phạm gây ngứa!
Mạnh Phù Dao lười biếng đưa tay lên quệt quệt, quét thủ phạm đó xuống dưới, lẩm bẩm mắng: "Ngươi đừng rụng lông trên mặt ta."
Nàng lại nhanh chóng khép mắt, trong mơ màng hình như chợt thấy có gì không đúng, Nguyên Bảo đại nhân kia từ bao giờ có lòng tốt như vậy, đến đánh thức nàng chứ?
Sau đó, nàng liền cảm thấy mặt mình có chút nhớp nháp, tựa hồ thứ gì đó hôi thối dính trên mặt mình. Nàng dùng đầu ngón tay, quệt lên nơi nhớp nháp, có chút nghi ngờ, tóc vàng à, thứ gì đó lờ mờ chẳng thấy rõ được.
"Đây là cái gì?" Mạnh Phù Dao híp mắt hỏi.
Nguyên Bảo đại nhận ngồi chồm chổm ở trên bàn phía đằng xa, nhìn nàng với đôi mắt ám muội, rất vô lại.
Mạnh Phù Dao ngồi dậy, lắc lư cái đầu nặng trịch, đang muốn bò xuống giường rửa mặt, đột nhiên cửa được mở ra, Nguyên Chiêu Hủ toàn thân rực rỡ ánh sáng bước vào, theo phía sau hắn là hai thị nữ.
Thoạt tiên hắn mỉm cười nhìn Mạnh Phù Dao, sau đó xoay đầu, nhìn thấy Nguyên Bảo đại nhân đang tính chuồn đi, bèn nói: "Tụ nhi nói, sáng nay sau khi ngươi đi đại tiện, nàng chưa kịp lau sạch đít cho ngươi, ngươi đã bỏ chạy rồi, ngươi chạy gấp như vậy làm gì hả?"
Đại tiện... Không rửa đít ... Thứ nhớp nháp màu vàng trên mặt mình...
Chẳng lữ, tên mập này mới vừa rồi xem mặt mình là giấy vệ sinh, chà xát cái đít đi ngoài chưa rửa lên trên mặt mình?
"Á...!" Mạnh Phù Dao giận dữ gầm lên, nhảy bịch xuống chạy về phía cửa sổ, Mạnh Phù Dao phất tay, chăn bay ra ngoài chắn lại ô cửa, ném vỡ ba bình hoa, nhưng Nguyên Bảo đại nhân đã sớm mất dạng.
Mạnh Phù Dao vẫn chưa hạ hỏa, nhảy xuống giường tính đuổi theo, bỗng nhiên nàng bị Nguyên Chiêu Hủ kéo lại.
"Cẩn thận."
BẠN ĐANG ĐỌC
Phù Dao Hoàng Hậu
General FictionPhù Dao hoàng hậu - Thiên Hạ Quy Nguyên "Lão đại, trong huyệt này sao u ám vậy? Hơi có tà khí nữa đấy, hôm nay ra cửa có coi ngày không?" Trong mộ thất tối đen có vài bóng dáng lấm lem bụi đất di chuyển, trong đó có một người vừa lau mồi hôi vừa ch...