Chương 53: Nhà tưởng niệm

48 4 0
                                    

Ẩn mình trong bóng đêm tĩnh lặng, thân thể lạnh lẽo như băng tuyết dưới ánh trăng đỏ rực như máu, xinh đẹp mà quỷ dị.

Điền Nguyên Vũ lãnh tĩnh nhìn nam sinh mặc đồ đen trước mặt, con ngươi yên lặng có chút gợn sóng.

Doãn Chính Hàn ôm cánh tay, trầm mặc đứng trong bóng đêm, hơi cúi đầu ẩn trong chiếc cổ áo kéo cao. Mái tóc đen mướt rũ phía trước che đi một phần dung mạo. Hơi thở mỏng manh cùng không khí dường như hòa thành một thể, nếu không phải trực giác của Điền Nguyên Vũ quá nhạy bén thì căn bản không nhận ra sự tồn tại của người này.

Điền Nguyên Vũ thu hồi ánh mắt, cúi đầu, không chút biến sắc nhìn mặt đất, một lần nữa di động bước chân.

Hai người từng chút tiếp cận, vầng trăng đỏ tươi chậm rãi ẩn mình sau đám mây, bóng tối bao trùm, chôn vùi hết thảy dơ bẩn.

Hai người ngày càng gần, Điền Nguyên Vũ không ngẩng đầu, mà Doãn Chính Hàn vẫn như cũ lạnh lùng hòa thành một thể với không khí, giống như không hề phát hiện sự tồn tại của đối phương.

Gió, thổi tung tóc Doãn Chính Hàn, hai người thoáng lướt qua nhau, sợi tóc đen mướt lướt nhẹ qua mặt Điền Nguyên Vũ, bước chân thoáng chốc khựng lại, tròng mắt buộc chặt, lồng ngực không hiểu sao siết lại.

Loại cảm giác này...

Doãn Chính Hàn vẫn trầm mặc động, hai tay ôm trước ngực chậm rãi buông xuống, con ngươi đen tuyền lạnh lùng nhìn không khí, mũi chân điểm nhẹ mặt đất, cả người thoáng chốc biến thành tàn ảnh, biến mất trong bóng đêm.

Cảm giác bầu không khí thoáng chốc thả lỏng, đáy mắt Điền Nguyên Vũ chợt lóe, thu hồi tâm tư, tiếp tục nhàn nhã đi tới trước.

'Dị năng hệ phong, không thấp hơn ba mươi cấp? Dựa theo tính toán hiện giờ, hẳn là bậc sĩ*.'
* sĩ, nhân, thổ, huyền, không, vô, huyễn, hoàng, hư, phá

...

"Khô Mộc, đi thôi." Phu Thắng Khoan chờ sẵn trước bàn, hưng phấn nhìn Điền Nguyên Vũ.

Thấy gương mặt Phu Thắng Khoan đột nhiên phóng đại, tay Điền Nguyên Vũ hơi run một chút, sau đó dịch về phía sau né tránh, mặt không biến sắc xúc muỗng cơm cuối cùng vào miệng.

"Phu Thắng Khoan, cậu muốn đi với cậu ta thì đi đi, còn lôi kéo tôi làm gì?" Phong Thanh Dương từ trong phòng ngáp dài bước ra, buồn ngủ trừng mắt.

"Hôm nay có ưu đãi! Ba người cùng đi sẽ được tặng tượng kỷ niệm hình Điền Vũ đại nhân, mình muốn! !" Phu Thắng Khoan ôm cái mặt mũm mĩm, vì kích động mà ửng đỏ.

Điền Nguyên Vũ bình tĩnh nuốt cơm, bình tĩnh uống nước, bình tĩnh đứng dậy trở về phòng thay quần áo. Đối với việc Phu Thắng Khoan cứ lải nhải Điền Vũ đại nhân thế này, Điền Vũ đại nhân thế kia, từ đầu tới cuối phá lệ duy trì biểu tình bình tĩnh.

"Khô Mộc, mau chút, bằng không sẽ không được tặng mất." Phu Thắng Khoan lo lắng canh giữ trước cửa phòng Điền Nguyên Vũ, thấy Điền Nguyên Vũ vừa ra, không nói hai lời liền vội vàng chạy tới túm cậu chạy đi.

Điền Nguyên Vũ thờ ơ túy ý Phu Thắng Khoan túm mình chạy như điên, bất quá nói thật, đối với nhà tưởng niệm chính mình, cậu vẫn có chút chờ mong. Đương nhiên, cũng có chút kì quái, giống như vào ngày tiết thanh minh tự mình đi viếng mộ mình vậy.

[Chuyển Ver | Meanie] Ánh Sáng Của Em Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ