Khô Mộc, cậu thật sự nghĩ kĩ rồi sao?" Cho tới lúc này, Phu Thắng Khoan vẫn có chút không thể tin được, hướng Điền Nguyên Vũ xác nhận.
"Không muốn có thể từ chối." Điền Nguyên Vũ đút tay vào túi quần, mặt không biểu cảm nhìn chiếc bóng, bước chân không ngừng.
"Không, không phải, mình..." Phu Thắng Khoan cảm thấy choáng váng, vui sướng tới quá đột ngột: "Mình chỉ là có chút không thể tin được, dù sao, Khô Mộc mạnh như vậy, tụi mình, tụi mình sợ sẽ kéo chân cậu."
"Sẽ không." Chờ chuyện cần làm đều làm xong, tôi sẽ quăng mấy người lại.
"Khô Mộc..."
Bước chân Điền Nguyên Vũ dừng lại, Phu Thắng Khoan theo sát phía sau lập tức khựng lại, tránh va chạm. Phu Thắng Khoan ló đầu ra, theo tầm mắt Điền Nguyên Vũ nhìn qua, chỉ thấy cách đó mấy trăm mét, Doãn Chính Hàn mặc áo khoác đen, đang ôm cánh tay đứng trên con đường bọn họ nhất định phải đi qua. Gió thổi vạt áo lay động, khóe môi khẽ nhếch vì thế mà tăng thêm vài phần khí lạnh.
"Doãn Chính Hàn?" Phu Thắng Khoan thấp giọng kinh hô.
Giống như bị tiếng hô của Phu Thắng Khoan kinh động, Doãn Chính Hàn chậm rãi buông lỏng cánh tay, xoay người đi tới chỗ Điền Nguyên Vũ. Nhìn Doãn Chính Hàn nghênh diện đi tới, Điền Nguyên Vũ vẫn thờ ơ bất động, ánh mắt vẫn là một mảnh tĩnh lặng.
Doãn Chính Hàn đi tới trước Điền Nguyên Vũ còn hai bước thì dừng lại, nhàn nhạt mở miệng: "Mười ngày này, xin hãy giúp đỡ."
"Tôi sẽ." Thản nhiên đáp lời, Điền Nguyên Vũ mặt không biểu cảm bước qua Doãn Chính Hàn, tiếp tục đi tới.
Đối với thái độ thờ ơ của Điền Nguyên Vũ, Doãn Chính Hàn cũng không hề phản ứng, xoay người đi theo phía sau Điền Nguyên Vũ.
Phu Thắng Khoan sững sờ tại chỗ, há to miệng ngây ngốc nhìn theo bóng dáng Điền Nguyên Vũ cùng Doãn Chính Hàn, nhất thời không thể lấy lại tinh thần. Này là tình huống gì đây? ? ? Song cường ban nhất liên thủ? ?
Lúc này trên sân tập trung xuất phát đã tụ tập rất đông học trò, Điền Nguyên Vũ cùng Doãn Chính Hàn xuất hiện khiến không ít người nhìn qua dò xét.
Dù sao, hai người này đều không phải dễ chọc. Ngày ấy, trên sân huấn luyện, Điền Nguyên Vũ sát phạt quyết đoán, hung ác tàn bạo thế nào, tất cả mọi người đều nhìn thấy rất rõ, mỗi khi nhớ lại vẫn nhịn không được lạnh run cả người.
Doãn Chính Hàn từ lúc vào trường tới giờ luôn thần thần bí bí, sự tồn tại chỉ là con số không, chính là, người này, không ai nhìn thấu được. Cũng từng có người muốn tìm Doãn Chính Hàn gây chuyện, nhưng cuối cùng những kẻ đó đều biến mất, mà Doãn Chính Hàn, trước sau như một độc hành trong học viện.
"Đến rồi?" Khuynh Y bước ra đón, phía sau chính là Phong Thanh Dương cùng Lam Kỳ.
"Doãn Chính Hàn?" Phát hiện bóng đen phía sau Điền Nguyên Vũ, ánh mắt Lam Kỳ xẹt qua một tia kinh ngạc.
"Lần này Doãn Chính Hàn sẽ đi cùng chúng ta." Phu Thắng Khoan đuổi tới, thở hổn hển giải thích.
Lúc này mọi người lại càng kinh ngạc hơn nữa, có một cỗ máy giết người Điền Nguyên Vũ đã đủ khiếp rồi, giờ lại thêm Doãn Chính Hàn, niềm vui có cần tới đột ngột như vậy không?
BẠN ĐANG ĐỌC
[Chuyển Ver | Meanie] Ánh Sáng Của Em
Fiksi PenggemarThể loại: Xuyên qua - Tương lai - Cường cường - Điềm văn - 1×1 - HE. Couple: Minwon (Kim Mẫn Khuê - Điền Nguyên Vũ) Soonhoon (Điền Chí Huân - Quyền Thuận Vinh) Cheolhan (Thôi Thắng Triệt - Doãn Chính Hàn) Seoksoo (Lý Thạc Mân - Hồng Trí Tú)