Chương 28: Đi ngủ vì sao còn mang theo súng

121 12 1
                                    

Sáng sớm ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào phòng, Điền Nguyên Vũ cuộn mình trong chăn thấp giọng lầu bầu, chậm rãi hé mở ánh mắt lèm nhèm vẫn còn ngái ngủ. Trong đầu có chút hỗn loạn làm Điền Nguyên Vũ nhất thời không nhận ra mình đang ở đâu, mờ mịt trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn trần nhà.

"Ngô..." Cũng không biết trải qua bao lâu, ánh mắt mơ màng của Điền Nguyên Vũ chậm rãi tụ lại chút ánh sáng, muốn chống tay ngồi dậy, không ngờ bị một lực mạnh mẽ giam cầm bên hông, làm cậu lại nặng nề ngã xuống.

Có chút mờ mịt quay đầu, lại đập phải một lồng ngực màu lúa mạch cứng như thép, một gương mặt cương nghị lạnh lùng xuất hiện ngay trước mắt. Kim Mẫn Khuê ôm chặt thân mình nhỏ gầy của Điền Nguyên Vũ, làm như không hề bị động tĩnh của cậu đánh thức.

Nghiêng mặt ngây ngô nhìn Kim Mẫn Khuê thật bất đồng với thường ngày, thiếu đi vẻ lạnh lùng, Điền Nguyên Vũ ngơ ngác vươn tay chạm lên môi đối phương.

"Mềm." Điền Nguyên Vũ ngơ ngác nhìn tay mình, giống như có chút kì quái.

Cúi đầu ngửi tay mình, lại nhích tới gần, dùng mũi ngửi ngửi phần ngực Kim Mẫn Khuê, vẫn là hương vị đó, không nói rõ là gì, nhưng thực dễ chịu, Điền Nguyên Vũ thực thích hương vị này, nó làm cậu thoải mái. Thực thích bản thân cũng có mùi như vậy, Điền Nguyên Vũ hệt như một con mèo con, ngây ngô vùi vào lòng Kim Mẫn Khuê cọ cọ.

Ngay lúc Điền Nguyên Vũ cảm thấy mỹ mãn định rời đi thì thân thể chợt nhẹ bổng, một trận trởi đất quay cuồng, bị Kim Mẫn Khuê đặt dưới thân. Tia tỉnh táo vất vả lắm mới có lại thoáng chốc tan biến, Điền Nguyên Vũ có chút choáng váng chớp chớp mắt.

Kim Mẫn Khuê đè trên người Điền Nguyên Vũ, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt tràn đầy xâm chiếm như dã thú lúc này là một mảnh thâm trầm, nhìn không thấy đáy, làm người ta kinh sợ.

"Vợ à, tuy anh rất hài lòng khi em chủ động như vậy, nhưng em còn quá nhỏ." Âm thanh khàn khàn lẫn ấm nóng phun bên tai, bất đồng với lạnh nhạt ngày xưa, tăng thêm vài phần quyến rũ.

Điền Nguyên Vũ ngẩng đầu, ngây ngô nhìn Kim Mẫn Khuê, đáy mắt xẹt qua một mạt nghi hoặc.

"Nhóc hư hỏng!" Nhìn con ngươi đen láy như ngọc lưu ly của Điền Nguyên Vũ, Kim Mẫn Khuê mang theo chút ý tứ trả thù, nghiến răng nghiến lợi cắn một ngụm lên mặt cậu, lưu lại dấu răng nhợt nhạt.

"Làm chi cắn tôi?" Điền Nguyên Vũ ôm mặt, mở to mắt, mặt không biến sắc nhìn Kim Mẫn Khuê.

"Em cắn lại đi?" Kim Mẫn Khuê cầm tay Điền Nguyên Vũ dời đi, sâu trong đáy mắt ẩn ẩn lộ ra trêu tức.

"Không cần." Nghiêng đầu, gọn gàng dứt khoát cự tuyệt: "Anh còn chưa rửa mặt."

"Vợ à, em ghét bỏ anh sao?"

"Tôi... ngô..." Điền Nguyên Vũ còn chưa trả lời đã bị Kim Mẫn Khuê cắn miệng.

Kim Mẫn Khuê cắn nhẹ môi Điền Nguyên Vũ, hương vị trái cây thơm ngát, ngọt ngào lại mềm mại làm Kim Mẫn Khuê không khỏi phóng nhẹ động tác, sợ làm cậu bị thương. Nhìn ánh mắt mở to đầy mê mang của Điền Nguyên Vũ, đáy mắt Kim Mẫn Khuê xẹt qua ý cười, tinh tế ma xát trên môi cậu.

"Ngô... ngứa." Miệng ngứa ngứa đau đau như bị kiến cắn làm Điền Nguyên Vũ có chút không thoải mái, đưa tay đẩy ngực Kim Mẫn Khuê, thấp giọng than thở.

"Vợ à, chuyên tâm." Bàn tay to lớn của Kim Mẫn Khuê thật cẩn thận nâng đầu Điền Nguyên Vũ, buông tha cánh môi, hé mở hàm răng đều tăm tắp, bắt đầu càng quét bé con ngọt ngào dưới thân, làm sâu nụ hôn.

"Này! Điền Nguyên Vũ! Giờ nào rồi, sao cậu còn chưa chịu dậy hả! Mọi người đều đang đợi cậu xuống ăn sáng..." Theo một tiếng rống kiêu ngạo, cửa phòng bị một cước đá văng, Kim Hách Thiên hùng hổ bước vào. Nhưng hai chân còn chưa bước vào trong, lời còn chưa nói hết đã nghẹn trong cổ họng, vẻ mặt sửng sốt nhìn tình huống trong phòng. Đại não hỗn loạn 'loẹt xoẹt' vài tiếng, cuối cùng chỉ còn lại một dòng tin 'mình tiêu đời rồi !'.

Một khắc Kim Hách Thiên đá cửa, Kim Mẫn Khuê cũng lấy lại tinh thần, nhanh chóng kéo chăn bao lấy bé con trong lòng, ôm chặt vào lòng, không vui nhìn Kim Hách Thiên, nhiệt độ không khí trong phòng nhất thời tuột dốc không phanh, 'lả tả!' có bụi băng rớt xuống.

"Anh... anh à... cái kia, em không phải cố ý, anh, anh tiếp tục, tiếp tục..." Kim Hách Thiên gian nan nuốt nước miếng, cố gắng nặn ra một nụ cười cứng ngắc.

"Cút!" Âm thanh lạnh lùng pha lẫn dị năng bắn tới, Kim Hách Thiên trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, tiếp đó hai tiếng nặng nề vang lên, một là Kim Hách Thiên không biết đập trúng thứ gì đó, một là cửa nặng nề đóng lại.

Điền Nguyên Vũ luống cuống tay chân đạp chăn, lộ cái đầu nhỏ của mình ra ngoài, gương mặt nhỏ nhắn thở hồng hộc, mờ mịt nhìn Kim Mẫn Khuê. Bị nhìn như vậy, lồng ngực Kim Mẫn Khuê căng thẳng, ánh mắt một lần nữa tối sầm.

"Vợ, em quá nhỏ." Kim Mẫn Khuê ôm lấy Điền Nguyên Vũ, trầm thấp thì thầm tai, không biết đang nói Điền Nguyên Vũ hay tự cảnh cáo chính mình.

Bị Kim Mẫn Khuê ôm vào lòng, Điền Nguyên Vũ ngây ngô tựa vào vai đối phương, bất quá cậu cảm thấy có một thứ dài dài thật cứng chỉa vào người mình.

"Đi ngủ vì sao còn phải mang súng?"

"Ân?" Kim Mẫn Khuê buông Điền Nguyên Vũ ra, có chút nghi hoặc nhìn cậu.

"Đi ngủ sao còn mang súng theo?" Điền Nguyên Vũ chỉ chỉ dưới thân, ngây ngô mở miệng: "Nó chọt tôi, khó chịu." (Thì là "súng" đó đó =)))))) )

"..." Kim Mẫn Khuê.

Thật lâu sau, Kim Mẫn Khuê vươn tay ôm lấy Điền Nguyên Vũ, cúi đầu cười thành tiếng. Điền Nguyên Vũ ngây ngô tùy ý để đối phương ôm mình, đáy mắt xẹt qua một mạt không rõ, cậu thực không hiểu vì sao Kim Mẫn Khuê lại cười, nhưng mà, thực êm tai.

"Vợ ngốc của anh, em thật là..." Cười đủ, Kim Mẫn Khuê lại khôi phục vẻ mặt lạnh băng, chẳng qua trong mắt lại ẩn ẩn có chút bất đắc dĩ.

"Tôi không ngốc, tôi là thiên tài." Điền Nguyên Vũ khẽ nhíu mày, ngây ngô nhìn anh.

"Rồi, em không ngốc." Kim Mẫn Khuê lắc đầu, ôm Điền Nguyên Vũ ngồi dậy: "Rời giường đi, nên xuống ăn sáng, ăn xong anh đưa em về khu ba. Về phần vì sao anh mang súng theo, về sau em sẽ hiểu."

Hám xúc không rõ cắn nhẹ lỗ tai Điền Nguyên Vũ, Kim Mẫn Khuê đứng dậy đi vào phòng tắm.

Bình thường anh rất ít khi xingyu, bất quá, theo tình huống hôm nay thì hẳn sau này phải dùng không ít. Vợ rất tốt, chỉ là quá nhỏ, phải hảo hảo dưỡng. ( nếu mk ko nhầm thì xingyu là ... kiểu ... của con trai é)

Mặt không biến sắc nhìn bóng dáng Kim Mẫn Khuê biến mất sau cửa phòng tắm, Điền Nguyên Vũ lòng đầy nghi hoặc, có chút không hiểu.

'Thật là người kì quái, không hiểu gì cả.'

[Chuyển Ver | Meanie] Ánh Sáng Của Em Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ