Đồng hồ sinh học của Tần Lạc luôn rất chuẩn, đúng sáu giờ là tỉnh dậy, sau khi mở mắt cậu liền thấy một căn phòng xa lạ, đến khi định thần lại liền trừng mắt nhìn, nghi hoặc muốn đứng dậy xem đây là chuyện gì, lại phát hiện trên vai của mình có thứ gì đè lên. Quay lại nhìn, liền thấy một cái đầu đang gối trên vai. Người nọ đầu tóc đen mềm mại, buông thả, phân tán trên vai cậu, cảm giác hơi ngứa. Mà mái tóc với khuôn mặt xinh đẹp kia có chút quen thuộc, khiến Tần Lạc sợ hãi nhảy dựng. Sau đó cảm giác được dưới chăn thân thể hai người ôm cùng một chỗ đều trần truồng, cậu cũng nhịn không được nữa la lên. Mạnh mẽ ngồi dậy, bị đau nhức trên lưng cùng phía dưới làm ngã lại xuống giường, thiếu chút nữa liền đè lên người kia.
"Anh... anh... anh..." Tần Lạc chỉ người bên cạnh mà không ngừng anh anh, không biết nói cái gì.
"Ân ~" một tiếng than nhẹ phát ra, Lục Lâm hơi hơi hé mắt, tựa hồ là chưa từng bị đánh thức sớm như vậy, có chút không vui. Nhíu lông mày nằm lỳ trên giường im lặng nháy mắt vài cái, lúc này mới thanh tỉnh lại, ngẩng đầu thấy Tần Lạc đã tỉnh, lập tức mặt đầy tươi cười hướng cậu chào hỏi.
"Buổi sáng tốt lành."
Không tốt! Sao có thể tốt chứ! Tần Lạc trừng mắt hắn, trong lòng thầm nói,. Nhưng bởi vì không rõ ràng rốt cuộc là phát sinh chuyện gì, Tần Lạc cũng không dám lập tức phát hoả.
"Xin hỏi, đây là sao?" Tần Lạc nỗ lực khiến chính mình bình tĩnh xuống, nhìn Lục Lâm hỏi.
"Hả? À, chính là những gì cậu hiện tại đang thấy." Lục Lâm cười đáp, bàn tay ở dưới chăn bò lên ngực Tần Lạc, tại điểm màu hồng phấn gồ lên nhẹ nhàng nhéo một cái.
A!
Tần Lạc lập tức căng cứng, tay run rẩy lấy thứ trên ngực kia kéo xuống nhìn, xác định là Lục Lâm, cậu lúc này mới mạnh mẽ ném cái tay kia đi, phản ứng lại, chính mình thật sự bị một nam tử đùa bỡn!
"Anh đã làm cái gì với tôi?" Tần Lạc tức tối quát. Nhìn dáng vẻ bất chính kia của Lục Lâm, lại nghĩ đến tình huống của thân thể mình, trái tim bỗng chốc run rẩy.
"Đừng kinh ngạc như vậy, chỉ làm một chuyện bình thường không hay làm mà thôi." Lục Lâm thu hồi bàn tay bị Tần Lạc hất ra, xoa nhẹ đầu mình, không suy nghĩ nói, mà lời này của hắn không nghi ngờ gì là trực tiếp chọc giận Tần Lạc.
"Anh nói rõ ràng cho tôi, anh rốt cuộc đã làm cái gì với tôi?" Tần Lạc lại quát.
"Được rồi, tối hôm qua chúng ta cùng nhau khoái lạc, như vậy cậu đã hiểu chưa?" Lục Lâm thấy người kia lo lắng, liền kinh sợ, trung thực trả lời.
Tần Lạc hít vào một ngụm khí lạnh, nhìn biểu tình của Lục Lâm như bị sét đánh.
"Anh dám đem tôi. . . . ." Tần Lạc nắm chặt tay, nghiến răng.
"Không, không phải, không phải tôi đem cậu làm như vậy, mà là chúng ta làm như vậy với nhau." Lục Lâm thấy Tần Lạc tức giận muốn phun lửa, nghĩ thầm tựa hồ có chút phiền toái, lập tức phản xạ lại, liền nói như vậy.
"Cái gì?" Lời này khiến Tần Lạc có chút bất ngờ, nhìn Lục Lâm thất thần.
"Tôi là nói không chỉ tôi đem cậu làm cái kia, mà cậu cũng đem tôi làm như vậy. Tối hôm qua cậu hình như là trúng thuốc, luôn muốn tôi, tôi kháng cự không được, cho nên liền phát sinh quan hệ." Lục Lâm lúc nói còn vươn cánh tay không có thịt ra cho Tần Lạc xem, ý bảo chính mình thật sự không có năng lực phản kháng cậu đang trúng thuốc. (Lục tiên sinh, anh đúng là lưu manh siêu cấp vô địch, nói dối không chớp mắt 👍🏻👍🏻👍🏻👍🏻)
"Cậu mặc dù trúng thuốc, nhưng vẫn thật khí khái quân tử, nói cậu chiếm tiện nghi của tôi thật không công bằng, còn muốn tôi cũng đối với cậu như vậy, tôi cự tuyệt không được, cho nên mới làm cơ sự này." Lục Lâm một khuôn mặt bội phục nói.
"Sao có thể như thế?!" Nếu nói lúc trước cậu trúng thuốc cường bạo hắn, cũng có thể cho qua đi, nhưng làm sao bảo cậu chấp nhận chuyện để hắn thượng cậu chứ.
"Thật, nếu cậu không tin có thể xem nơi đó của tôi, nó cũng bị thương đấy." Thấy Tần Lạc không tin, Lục Lâm liền quay thân qua muốn để Tần Lạc xem xét chỗ kín của hắn.
Tần Lạc sao có thể nhìn chứ, lập tức đỏ mặt xoay đầu. Nhìn thấy bộ dạng kia, trên mặt Lục Lâm thoáng qua một nét cười trộm đắc ý.
"Chúng ta đều như vậy, cậu không cần cảm thấy mình bị lỗ, tôi cũng không phải người bị hại, biết chưa?" Ẩn đi tươi cười đắc ý, Lục Lâm nghiêm túc nói.
Tần Lạc không quay đầu lại, nhưng trong lòng cũng hiểu được chính mình thật có lỗi với Lục Lâm, không nghĩ đến bản thân thế nhưng làm ra cái chuyện này.
"Lại nói, ngày hôm qua chắc không phải là lần đầu tiên của cậu chứ, kỹ thuật thật mới lạ." Lục Lâm thấy Tần Lạc không tức giận nữa, lập tức chọc chọc tay ngạc nhiên hỏi cậu.
"Không, không được hỏi cái vấn đề riêng tư này." Tần Lạc má càng thêm hồng, dịch qua bên cạnh nhẹ nhàng, muốn cách Lục Lâm xa một chút, dù sao hiện tại cậu không biết phải đối mặt với Lục Lâm ra sao, chỉ đáng tiếc trên người không thoải mái, động tác không lớn lắm.
"Được rồi, cậu không muốn nói cũng được." Lục Lâm thấy Tần Lạc như vậy đã biết đáp án, âm thầm cười trộm, lại giả vờ như không có gì.
"Tôi đi rót nước, cậu có muốn uống không?" Cảm giác có chút khát, Lục Lâm vừa hỏi Tần Lạc vừa đứng dậy.
"Anh, nơi đó không đau sao?" Nhìn Lục Lâm mạnh mẽ ngồi dậy, lưu loát nhấc chăn, Tần Lạc nghi hoặc hỏi.
"Ách..." Lục Lâm sửng sốt trong vòng hai giây, rồi mới đem chăn một lần nữa che lên người, nằm lại trong lòng Tần Lạc, nhìn Tần Lạc nghiêm túc nói: "Đau!"
An tĩnh, thế giới này liền rơi vào an tĩnh. Nói thế nào nhỉ, trước khi dông tố đến thì luôn an tĩnh (trời thường đẹp trước khi có bão), lời này nói rất đúng. Phòng ngủ sau vài giây an tĩnh, vang lên tiếng Tần Lạc gầm lên giận dữ.
"Anh lừa tôi!"
BẠN ĐANG ĐỌC
Yêu nghiệt tấn công
RandomTác giả: Phục Mộc Tình trạng: đã hoàn Lời của tác giả: Hai người họ, một là thiếu gia của hắc bạch lưỡng đạo, dung nhan yêu nghiệt, mắt phượng tao nhã khẽ nâng liền ngay lập tức vô tình đầu độc người khác. Một là tiểu cảnh sát siêng năng chuyện...