Lại một ngày thời tiết tốt, nắng ấm suốt cả ngày phủ lên bệnh viện Thiên Tâm một tầng ánh sáng rực rỡ, hoa lệ. Cửa sổ thuỷ tinh trong suốt phản chiếu bầu trời trong xanh, cũng bị nhuộm thành màu lam nhàn nhạt, khiến người ta nhìn thấy trong lòng không tự giác dâng lên một tia lười nhác.
Buổi trưa tốt đẹp như vậy rất thích hợp để ngủ một giấc, bất quá, trong một phòng bệnh đặc biệt của bệnh viện Thiên Tâm, bởi vì một người đến mà khiến người trong phòng bệnh vốn buồn ngủ, hiện giờ cảm thấy một giấc ngủ trưa ngắn ngủi rõ ràng có chút xa xỉ.
Trên chiếc giường trong phòng bệnh, có hai nam nhân dung nhan tuấn mỹ khiến người hoảng hốt chặt chẽ dính cùng một chỗ. Bất quá một người trong đó khuôn mặt đầy ý cười, đôi mắt mê hoặc lòng người, đổi lại người kia gò má ửng hồng, rõ ràng là xấu hổ đến hồng lên. Mà người này chính là Tần Lạc.
Hỗn đản này!
Tần Lạc bực mình muốn mắng người ở trước mặt đang khi dễ cậu này, nhưng môi bị ngậm lấy, không dám lên tiếng, sợ vừa lên tiếng sẽ bị cái lưỡi gian xảo đang đi dạo trên môi cậu thừa cơ trượt vào trong, cho nên chỉ có thể mắng trong lòng, mà người đang khi dễ cậu chính là người lần đó cứu cậu một mạng, Lục Lâm.
Tần Lạc lúc này đang bị ép ở đầu giường, không có đường lui, cánh tay vốn muốn phản kháng trực tiếp bị người trước mặt, cũng chính là Lục Lâm áp chế trên tường, tay kia để ở trước ngực Lục Lâm, muốn đẩy Lục Lâm ra, nhưng lại bị Lục Lâm bắt được, ngăn cản không được khí lực biến thái kia của Lục Lâm, hai người liền chặt chẽ dính sát lại với nhau. Tần Lạc có thể cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ của trái tim Lục Lâm, tựa hồ so với cậu chậm hơn. Ngậm chặt môi, nỗ lực chống cái lưỡi gian xảo một lần lại một lần liếm lấy môi cậu, bất quá cũng hiểu được lực bất tòng tâm. Nơi bị cái lưỡi ướt át ấm áp mềm mại kia liếm qua liền ngứa ngáy, khiến Tần Lạc có chút vô lực, có chút hốt hoảng, quả thực muốn mở miệng nghênh đón.
"Ân ~" cuối cùng chịu đựng không nổi, một tiếng rên rỉ từ trong cái miệng đóng chặt tràn ra, mặc dù có hơi chút khó nắm bắt, nhưng vào thời khắc này không gian an tĩnh lại có thể nghe thấy rõ ràng. Cái này khiến Tần Lạc lúng túng đến đỏ mặt, thẹn quá hóa giận trừng mắt nhìn Lục Lâm trước mặt khi nghe tiếng cậu rên rỉ mà mắt ngập ý cười, cánh tay bị trói buộc lại dãy dụa, nhưng không có hiệu quả. Tần Lạc thấy không chịu buông ra Lục Lâm, liền chỉ có thể quay đầu sang chỗ khác.
"A." Tần Lạc đầu còn chưa kịp quay, Lục Lâm đã phát giác ý đồ của cậu, mở miệng ở trên môi cậu cắn một cái, đau đến nỗi Tần Lạc kêu lên một tiếng, mà thanh âm này lập tức bị ngăn chận, Lục Lâm thừa dịp Tần Lạc mở miệng, đầu lưỡi lưu loát tiến vào trong miệng Tần Lạc.
Đầu lại thiếp tiến Tần Lạc, đem đầu Tần Lạc ép vào trên tường, khiến Tần Lạc không thể động đậy, sau đó Lục Lâm mới bắt đầu hưởng dụng bữa ngon.
Nhìn dáng vẻ Lục Lâm đắc ý, Tần Lạc lại không hợp tác cắn đầu lưỡi Lục Lâm. Chỉ là Lục Lâm lại tuyệt không sợ, bởi vì hàm răng cắn đầu lưỡi hắn chỉ là nhẹ nhàng cắn mà thôi, cũng không có làm đau hắn, hoặc nói Tần Lạc đơn giản là không muốn cắn hắn bị thương, cho nên hắn mới không sợ hãi nhìn Tần Lạc, rõ ràng là tính toán đấu đến cuối cùng.
BẠN ĐANG ĐỌC
Yêu nghiệt tấn công
RandomTác giả: Phục Mộc Tình trạng: đã hoàn Lời của tác giả: Hai người họ, một là thiếu gia của hắc bạch lưỡng đạo, dung nhan yêu nghiệt, mắt phượng tao nhã khẽ nâng liền ngay lập tức vô tình đầu độc người khác. Một là tiểu cảnh sát siêng năng chuyện...