Buổi tối lúc ăn cơm, cô em chồng đề nghị: "Chị dâu, chúng ta chơi bài đi?"
Cô sảng khoái đồng ý: "Ừ được."
Âu Dương Vân xoay đầu qua hỏi Nam Cung Phong: "Anh có muốn chơi không?"
Nam Cung Phong tức giận trừng mắt nhìn cô: "Mấy trò của trẻ con này, em nghĩ là anh sẽ chơi hay sao?"
"Cái gì mà trò của trẻ con chứ, ba và mẹ cũng chơi mà, lẽ nào anh đang định ám chỉ ba mẹ cũng là trẻ con sao?"
Anh khẽ nhíu mày: "Đối với người mà thời gian là vàng bạc như anh, một phút chính là hơn ba chục tỷ. Anh chẳng bao giờ phí thời gian chơi ba cái trò tẻ nhạt thế này với mọi người đâu."
Âu Dương Vân hừ một tiếng: "Không chơi thì thôi, cần gì phải dát vàng lên mặt mình như vậy chứ."
Cô nói với cô em chồng: "Người nào đó không tham gia, vậy chúng ta chơi với nhau được rồi."
Nam Cung Phong lên lầu, Âu Dương Vân, cô em chồng và ba mẹ chồng bốn người ngồi trên bàn đá cẩm thạch trong phòng khách chơi bài poker. Trước đây Âu Dương Vân rất ít khi chơi trò này nên đương nhiên kỹ thuật không được tốt, chỉ mới có mấy tiếng mà cô đã thua rất nhiều tiền.
Bíp bíp, di động bên cạnh truyền đến tiếng nhắc nhở có tin nhắn, cô nhấc lên đọc: "Thua xong chưa? Thua xong thì về ngủ."
"Sao anh biết em thua?"
Cô nhanh chóng trả lời rồi đẩy hết trách nhiệm lên người Nam Cung Phong, chắc chắn là do người này vẫn luôn nguyền rủa, cho nên cô mới thua nhiều tiền như vậy.
Thua tiền chỉ là việc nhỏ, mấu chốt là hứng thú của mẹ chồng càng ngày càng cao, nhìn con gái và con dâu không nén được tiếng ngáp, bà tuyên bố: "Xốc lại tinh thần đi, chừng nào mọi người thắng hết tiền của tôi thì mới được đi ngủ, biết không."
Âu Dương Vân sầu đến bạc cả tóc. Mẹ chồng là cao thủ đánh bài, nếu cô muốn thắng được tiền của mẹ chồng thì cho dù mặt trời có mọc ở đằng tây, chuyện này cũng không thể nào xảy ra được.
Cô em chồng thì cảm thấy không sao cả, bởi vì cô bé vốn thích đánh bài, dù cho thua hết lần này đến lần khác.
"Nhìn em ngốc đến mức bơi còn không biết, sao anh có thể không đoán được là em sẽ thua tiền chứ?"
"Không biết bơi thì ngốc à? Em còn có rất nhiều ưu điểm mà anh không biết đó."
Nam Cung Phong gửi đến một cái icon cười nhạo: "Em hả, ngoại trừ có thể đọc sách, dạy học thì còn biết cái gì nữa chứ? Ngu ngốc."
"Vậy người yêu kẻ ngốc thì cũng là ngốc thôi."
Nam Cung Nhữ Dương đã không mở mắt ra nổi từ sớm, ông thấy con dâu cầm điện thoại gửi tin nhắn liên tục thì không khỏi lên tiếng kháng nghị: "Tập trung thắng tiền của mẹ con nhanh nhanh đi kìa, có để cho người ta nghỉ ngơi hay không đây?"
Cô khó xử gãi đầu một cái: "Mọi người đừng hy vọng gì vào con, hy vọng vào con thì xác định là tối nay khỏi ngủ luôn đó."
Bà Nam Cung vừa nghe được lời này thì càng hứng thú hơn nữa, bà cười ha ha: "Xem ra ở trong căn nhà này thì tôi đánh đâu thắng đó, không gì có thể cản nổi. Lần sau chúng ta không cá tiền nữa, cá nghe lời đi, ai thua thì phải nghe lời người thắng."
Cô con gái tức giận phản bác bà: "Dù không cá tiền thì có ai trong nhà này dám không nghe lời của mẹ chứ?"
"Anh con nghe lời mẹ sao?"
"Anh ấy hả, anh ấy không phải con người, anh ấy đến từ sao Hỏa đó."
Âu Dương Vân không nhịn được mà hé miệng cười trộm, cô gửi tin nhắn cho Nam Cung Phong: "Em gái anh bảo anh đến từ sao Hỏa kìa."
"Mọi người đang đánh bài hay là đang nói xấu anh thế hả? Cho em thời gian năm phút đồng hồ, lập tức trở về ngủ ngay cho anh."
Cô gửi một cái icon oan ức: "Không phải là em không muốn về, thực ra thì em rất buồn ngủ. Thế nhưng mẹ đã nói rồi, ai không thắng được tiền của mẹ thì đừng hòng bỏ đi, em có tâm nhưng vô lực mà."
Một lát sau, khi đồng hồ treo tường chỉ đúng mười hai giờ, lúc Âu Dương Vân đã thiếu nợ mẹ chồng không biết bao nhiêu tiền, Nam Cung Phong xuống lầu.
Anh ung dung đến trước mặt Âu Dương Vân, kéo ghế ngồi xuống, cô nghi ngờ hỏi: "Một phút là ba chục tỷ, thời gian của anh có thể lãng phí như vậy được sao?"
"Tập trung đánh bài của em đi."
Anh bắt bẻ cô một câu, sau đó liền đưa tầm mắt của mình về phía em gái: "Còn có em nữa, tập trung hơn nữa đi."
Vốn Âu Dương Vân đang rất tập trung nhưng Nam Cung Phong vừa ngồi xuống bên cạnh thì cô chẳng thể nào tập trung được nữa, đánh lung tung hết cả lên. Nam Cung Phong nhìn cô ra bài thì không khỏi che trán thở dài, anh dựa sát vào tai cô nói: "Với kỹ thuật này của em, anh có bao nhiêu gia sản đều bị em thua hết."
"Anh biết thì vào đánh đi."
Âu Dương Vân buồn bực bĩu môi, càng ra bài lung tung hơn trước.
"Ai da, thằng nhóc thối tha, vợ con đã nợ mẹ rất nhiều tiền rồi đó, trả giúp nó đi kìa."
Bà Nam Cung nhìn con trai, đắc ý đến mức dựng thẳng cả lông mày.
Nam Cung Phong rút một xấp tiền mặt ra từ trong bóp da ra: "Đủ chưa?"
"Gần đủ rồi."
Một ván kết thúc, Nam Cung Phong khẽ vỗ vai của Âu Dương Vân: "Em lại đây."
"Làm gì?"
Âu Dương Vân hơi mờ mịt, cô không hiểu ý anh.
"Để em biết cái gì gọi là cao thủ."
A, cô cười nhạo: "Là cao thủ thì sẽ không thua mất vợ mình vào tay người khác."
Ba mẹ chồng vừa nghe được lời của cô thì lập tức sững sờ, sau đó hỏi: "Con thua mất vợ cho người khác lúc nào hả?"
Nam Cung Phong tức giận trả lời: "Là cố ý đó, có được hay không?"
"À, được."
Bị anh nạt như vậy, mọi người không ai dám hỏi nhiều. Nam Cung Phong thay Âu Dương Vân chơi bài poker với ba mẹ. Âu Dương Vân không ngờ đến, chỉ mới kết thúc ván đầu tiên mà Nam Cung Phong đã thắng đậm như thế.
Sau đó, ván thứ hai, ván thứ ba thì vẫn là anh thắng, ngoại trừ bà Nam Cung thì những người khác đều rất vui vẻ, bởi vì sắp được đi ngủ rồi.
BẠN ĐANG ĐỌC
Mua Vợ ( Bắt Lấy Tình Yêu: Cô Dâu Đắt Giá Của Tổng Tài) [1]
General FictionTác giả: Trích Tinh Lãm Nguyệt Thể loại: ngôn tình, hiện đại, ngược,He Nguồn: vietwriter.com, truyenfull.vn Giới thiệu truyện: Nam Cung Phong bị tổn thương tâm lý nghiêm trọng, tình cảm chết lặng, đối với phụ nữ chỉ có căm phẫn không có mến mộ. Âu D...