"Tiểu Đường, cô bình tĩnh chút, ngay từ đầu tôi đã nói với cô, uống nhiều thuốc kích thích rụng trứng sẽ rất dễ làm chết thai, nhưng cô cứ muốn uống, hơn nữa trong khoảng thời gian này cô còn hay say rượu, đứa bé cũng hơi trúng độc cồn, hẳn là đã mất hai ngày trước."
"Bác sĩ Lương cô mau cứu nó, tôi van cô mau cứu nó, đứa bé này rất quan trọng với tôi, nó không thể có chuyện, nó tuyệt đối không thể có chuyện gì được!"
Đường Huyên khóc ngã xuống đất, bác sĩ Lương kia xin lỗi: "Xin lỗi, chuyện này tôi cũng bất lực, cô chỉ có thể chấp nhận hiện thực thôi..."
Bác sĩ Lương là do Đàm Tuyết Vân giới thiệu cho Đường Huyên, ban đầu thuốc kích thích rụng trứng cũng là do bà ấy kê, chồng bác sĩ Lương đảm nhiệm chức vụ quan trọng ở công ty của Đàm Tuyết Vân, vì vậy, chuyện Đàm Tuyết Vân nhờ cậy bà ấy không thể không đồng ý.
Ra đến cổng bệnh viện, cả người Đường Huyên như cái xác khô, cô ta ngồi trên ghế ngoài cửa viện, mờ mịt nhìn xuống đất, tự lẩm bẩm: "Tôi không thể để bất cứ ai biết con của mình đã mất, không thể để bất cứ ai biết, tôi nên làm gì bây giờ? Nên làm gì bây giờ..."
Đứa bé này là hy vọng duy nhất để cô ta có thể ở lại nhà Nam Cung, trước cô ta còn rất tuyệt vọng, nhưng hôm qua vất vả lắm mới thay đổi được một chút, hôm nay đã bị chẩn đoán là cái thai đã chết từ trong bụng mẹ, cô ta không chấp nhận được điều này, hoàn toàn không chấp nhận được, đã không còn đứa bé thì sẽ không còn sự bảo đảm, cô ta nhất định phải nghĩ ra cách, một cách để bảo vệ mình...
Âu Dương Vân nghỉ ngơi nửa tháng, rốt cuộc điều chỉnh xong tâm trạng, nhìn bác trai mỗi ngày đi sớm về khuya kiếm tiền nuôi gia đình, cô cảm thấy mình cũng nên góp sức cho cái nhà này.
Những nỗi đau kia, đã đến lúc đặt xuống, cũng là lúc, bắt đầu một cuộc sống mới rồi.
Tối hôm đó, lúc cả nhà quây quần cùng nhau ăn cơm, cô nói: "Bác trai, không phải bác có quen một lãnh đạo làm việc ở đồn công an sao?"
"Đúng vậy, sao thế?"
"Vậy bác có thể nhờ người đó đổi tên trên căn cước của cháu được không?"
"Tại sao phải đổi tên?"
Bác trai và bác gái đồng thanh hỏi.
"Cháu muốn đi ra ngoài làm việc."
"Làm việc thì phải đổi tên sao?"
Cô thở dài: "Cháu muốn chấm dứt hoàn toàn quá khứ, không muốn sống với thân phận Âu Dương Vân nữa."
Diêu Mẫn Quân bật cười: "Không muốn để những người quen biết cháu trong quá khứ tìm được cháu đúng không?"
Cô không phủ nhận, cũng quả thật có nguyên nhân này.
"Được, vậy ngày mai bác nói với người đó, cũng sẽ không quá khó khăn."
"Được ạ."
Ăn cơm tối xong, Âu Dương Vân đưa một tấm thẻ vào tay bác: "Trong này còn có chút tiền, ngày mai bác cầm lấy dùng đi ạ."
"Cháu tự cầm đi, bác cần tiền của cháu làm gì chứ?"
"Làm việc nhất định phải dùng đến tiền, hơn nữa bác gái uống thuốc cũng cần tiền, bác hãy nhận đi, luôn ăn uống chùa của mọi người, trong lòng cháu cũng áy náy."
Lữ Trường Quý không từ chối được cô nên không thể làm gì khác hơn là nhận lấy, sau đó, Âu Dương Vân bắt đầu lên mạng gửi CV, cô gửi đến mấy doanh nghiệp quy mô lớn, sau đó kiên nhẫn chờ thông báo.
Hai ngày sau, chuyện nhờ bác chính thức xử lý xong, từ đó, Âu Dương Vân cũng chính thức đổi tên thành Lữ Thanh Mạt, theo họ mẹ.
Trước đây rất lâu cô đã muốn đổi tên, họ Âu Dương này cũng thấy hơi sỉ nhục, bây giờ, cô rốt cuộc có thể can đảm triệt để nói lời tạm biệt với quá khứ rồi.
Trên đời này, sẽ không tồn tại người tên Âu Dương Vân nữa. Cuộc sống sau này của cô, sẽ do Lữ Thanh Mạt thay thế.
Gửi CV cho bốn doanh nghiệp, có hai chỗ gọi điện thoại cho cô, kêu cô đi phỏng vấn, cô chọn trúng một chỗ khá hài lòng - tập đoàn Kim Nhạc.
Hạng mục kinh doanh của công ty này khá giống với tập đoàn Nam Cung, có lẽ từng trợ giúp Nam Cung Phong ở tập đoàn Nam Cung một thời gian, cô cảm thấy hy vọng mình được trúng tuyển khá lớn.
Nhận được thông báo phỏng vấn, Âu Dương Vân rất vui, bác trai và bác gái cũng rất vui, bác gái nói: "Tiểu Vân, ngày mai bác và cháu ra trung tâm thương mại mua mấy bộ quần áo mới đi, đi phỏng vấn nhất định phải ăn mặc thật xinh đẹp."
"Dạ được ạ."
Âu Dương Vân đồng ý, từ lúc rời khỏi nhà Nam Cung, cô hầu như không mang theo gì, chỉ mang mấy quyển sách mà cô quý trọng, toàn bộ những bộ đồ đắt giá mà Nam Cung Phong mua cho cô đều để lại trong nhà.
Bác gái nói cô ngốc, không lấy tiền thì thôi, ít nhất cũng phải mang ít đồ trang sức hay quần áo gì chứ, nhưng cô lại không hề hối hận, cô cảm thấy đối với một người mà lòng tự trọng hoàn toàn bị chà đạp, thì không có gì quan trọng hơn bảo vệ tự tôn của mình.
Huống chi, cô cũng không phải là không mang đồ trang sức, cô mang theo một chiếc vòng tay, chỉ tiếc chiếc vòng tay kia quá không đáng tiền, là hàng vỉa hè mua có 30 nghìn khi cô và Nam Cung Phong đến núi Đế Vương, có lẽ vứt trên đường cũng sẽ không ai nhặt, nhưng đối với cô mà nói, lại là hồi ức tốt đẹp nhất trong cuộc sống âm u.
Ngày phỏng vấn, Âu Dương Vân mặc một bộ đồ công sở màu hồng, trang điểm nhẹ nhàng, lúc từ trong phòng đi ra, bác gái khen cô: "Xem này, Tiểu Vân nhà ta không đánh phấn thì thôi, chỉ hơi trang điểm chút, quả thực đã hóa thân thành một cô gái xinh đẹp rồi."
Nửa tháng điều chỉnh tâm trạng, thần thái của cô càng ngày càng tốt, ngoại trừ thỉnh thoảng lúc đêm khuya sẽ hơi buồn đau ra, những lúc khác, cô vẫn cố gắng duy trì tâm trạng lạc quan.
Ăn sáng xong, bác gái tiễn cô ra cửa, sửa lại một chút quần áo cho cô, cười nói: "Chờ tin tốt của cháu đó."
"Vâng, cháu nhất định sẽ thành công!"
Tạm biệt bác gái, cô tràn đầy tự tin, bước lên một con đường xin việc, theo lý mà nói cô có chứng chỉ hành nghề giáo viên, hoàn toàn có thể tìm một việc làm của nhà giáo, nhưng cô lại không tìm, lý do rất đơn giản, những trải nghiệm cuộc đời Âu Dương Vân đã trải qua cô không muốn lại trải qua nữa, bây giờ cô sống những ngày tháng là Lữ Thanh Mạt.
BẠN ĐANG ĐỌC
Mua Vợ ( Bắt Lấy Tình Yêu: Cô Dâu Đắt Giá Của Tổng Tài) [1]
General FictionTác giả: Trích Tinh Lãm Nguyệt Thể loại: ngôn tình, hiện đại, ngược,He Nguồn: vietwriter.com, truyenfull.vn Giới thiệu truyện: Nam Cung Phong bị tổn thương tâm lý nghiêm trọng, tình cảm chết lặng, đối với phụ nữ chỉ có căm phẫn không có mến mộ. Âu D...