Ngày 10 tháng 3 năm 2020.
Tametomo không thấy gì cả. Xung quanh anh chỉ có bóng tối mịt mù vô tận. Anh nghe được những bước chân bận rộn qua lại nhưng chẳng thấy được bóng người nào. Một cảm giác ngứa ngáy cọ vào hai mi mắt đang che hai nhãn cầu, nó đến từ một chất liệu như da thuộc hoặc vải sợi. Thì ra anh bị bịt mắt.
Tametomo muốn đi ra khỏi bóng tối ấy để về hướng âm thanh nhộn nhịp kia, nhưng tay chân lại như bị giữ chặt lại bởi một thứ gì đó nặng nề. Anh không thể đứng dậy được, nhưng nếu đứng dậy thì anh sẽ vỡ đầu chấn thương sọ não. Thì ra anh đã bị trói và treo ngược người như con dơi.
Toàn thân anh lạnh buốt, da dẻ không cảm nhận được sự ma sát của vải. Toàn thân anh đã hoàn toàn trần trụi. Hai hàm răng Tametomo bị banh ra không khép lại được. Mùi vị của kim loại đang ám vào sâu tận nướu răng. Hoá ra anh bị nhét một cái khung banh miệng bằng thép vào miệng, cái khung này sẽ giữ miệng anh luôn há.
Đã bao lâu kể từ khi Tametomo bị trói và treo ngược mình? Một giờ? Hai giờ? Ba mươi phút? Hay chỉ vỏn vẹn một cái tích tắc trước? Khái niệm thời gian chẳng còn đọng lại âm hưởng gì trong từng tế bào não của anh cả.
"Bụng cậu ta đã bầm tím rồi, nhưng cậu ta còn trâu bò chán. Từ 10 giờ trưa đến giờ rồi chưa đâu có ít gì. Bây giờ đã 18 giờ tối rồi đấy. Vẫn chẳng động tĩnh gì." Một giọng nam nói.
"Ôi đàn em nhà mình thật đáng ngưỡng mộ. Vẫn cứ trụ nổi dù đã qua nhiều hình thức thử thách khác nhau. Bị ép bàn ủi nóng lên bụng, bị kẹp nhũ hoa rồi giật điện, bị trét sáp nóng trộn tương ớt và lột sáp, bị đánh bằng ống tuýp sắt vào lá lách và gan. Ừm, mà em nó vẫn sống dai như đỉa." Giọng nam khác đáp.
"Có ai nghĩ đến màn gutpunch chưa?"
"Làm rồi các bố ơi. Thậm chí chúng ta còn khiêng cả thùng vũ khí ra đánh rồi."
"Nói thử xem."
"Thế này này. Những thứ như gậy dẻo, roi mây, roi da, roi tre, roi một dây, roi nhiều dây, vợt tennis, vợt cầu lông, vợt điện, thắt lưng, thước kẻ, gậy bóng chày, gậy hockey, gậy golf, ván đinh, đàn ghi-ta, vợt điện, cán giáo, cán chổi, găng đấm bốc, quả đấm kim loại, thanh xà tập tạ, vỏ kiếm, gậy baton, gậy điện, báng súng lục, báng súng trường, báng shotgun, báng súng trung liên, thân súng phóng tên lửa... cứ thi nhau đập vào bụng và lưng Tametomo đến mức cậu ta đau muốn khóc, nhưng cậu ta có khóc miếng nào đâu. Mà cậu ta lại chẳng thấy gì cả, bịt mắt rồi thì thấy bằng niềm tin à?"
"Cậu ta chẳng nghe được gì đâu. Chúng ta còn nhét phích chặn âm vào hai lỗ tai cậu ta rồi."
"Có ai hiểu vì sao chúng ta đưa cậu ấy vào không? Phải chăng là muốn vui đùa và thử sức cậu ta?"
"Cái này hợp lý nè."
"Thôi nhúng cậu ta vào bể nước đi là vừa."
Cuộc hội thoại trên là của Touma và Stinger. Họ họp với một nhóm các công nhà Sentai gồm Ban, Tsubasa, Rio, Ren, Hiroto, Takeru, Marvelous, Ian, Hikari, Takaharu, Kinji, Leo, Tsurugi, Noel, Kou, Banba, Shiguru. Những người này đang hội họp tìm cách nào để Tametomo phấn chấn lên và nhân tiện đang muốn đưa chàng đi tập võ.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Đam mỹ] [Super Sentai] [Cao H] Khu vườn xinh đẹp thế giới đam mỹ Super Sentai
FanfictionMột fic rất rất mới tề tựu đầy đủ những chàng trai xinh đẹp khắp địa cầu làng Super Sentai của Nhật Bản. *Lưu ý: Hầu hết các nhân vật (trừ những nhân vật chính chủ tự sáng tạo ra) đều thuộc quyền sở hữu của các tác giả sở tại, nhưng cốt truyện là củ...