Chap 58: Livestream tự truyện hồi ký ngày cách ly mùa dịch của Juru

56 0 0
                                    

Ngày 16 tháng 4 năm 2020, lúc 9 giờ sáng (múi giờ Nhật, GMT + 9).

Juru lên livestream kể tự truyện của mình trên mạng, câu chuyện hoàn toàn có thật, câu chuyện cậu bị nhiễm Covid-19 và hồi phục.

"Để tôi nói cho mà nghe. Hôm 31 tháng 3 năm 2020, 15 giờ trưa theo giờ Nhật Bản và Hàn Quốc, tương đương với 13 giờ trưa theo giờ Thái Lan và Việt Nam, tôi đã vào bệnh viện điều trị Covid-19. Các bạn biết đấy, căn bệnh này đang là một nỗi kinh hoàng cho toàn thế giới. Tôi cũng đã nghỉ ngơi tại bệnh viện và được các bác sĩ bắt đầu điều trị. Tiến triển hồi phục sức khỏe ra sao thì tôi trông cậy hết vào bác sĩ, còn sức khỏe tinh thần thì tôi sẽ tự chăm sóc chính mình. Và này, tôi đã bình phục vào ngày 9 tháng 4 năm 2020, từ đó tới giờ tôi đang cách ly tại nhà, chứ có đi ra ngoài đường đâu." Juru nói.

Rồi Juru kể tiếp:

"Khi tôi đi xét nghiệm kết quả nhiễm Covid-19, tức là ngày 30 tháng 3 năm 2020, tôi nghe bác sĩ nói thế này: 'Theo như kết quả xét nghiệm, thì em dương tính với virus rồi, anh rất tiếc.' Lời bác sĩ nói như sét đánh ngang tai đối với tôi, tôi bị nhiễm Covid-19 rồi, mọi chuyện đến đây coi như là kết thúc. 'Anh đang nói cái gì vậy ? Em khỏe lắm mà, sao lại có thể nhiễm virus được, em không tin đâu. Sao lại như vậy được chứ.' Tôi ngồi sụp xuống sàn nhà rồi bật khóc nức nở, có lẽ sự lo lắng, sợ sệt đã bao trùm lấy cơ thể bé nhỏ đang nấc lên từng hồi. Tôi năm nay mới chỉ có 17 tuổi, đang ở độ tuổi đẹp nhất của đời người thì lại nghe tin mình bị nhiễm một căn bệnh nguy hiểm tới cả tính mạng, cảm giác ấy, đâu phải ai cũng có thể hiểu được."

"Bác sĩ bảo tôi: 'Juru à, anh hiểu rằng em đang rất sốc nhưng em phải bình tĩnh lại, đừng khóc nữa, chỉ cần em uống thuốc đều đặn và nghe lời bác sĩ thì mọi chuyện sẽ ổn thôi mà. Em biết đấy, ở Nhật Bản mình, công tác phòng chống chữa bệnh đang được các bác sĩ làm rất tốt mà, chưa từng có một ca bệnh nào được phát hiện sớm mà lại tử vong cả, có chăng chỉ là mấy ca phát hiện muộn ở giai đoạn cực kỳ nguy kịch hoặc đã trở nặng rồi không cứu được thôi.' Tôi im lặng không đáp lại, tiếng khóc vẫn vang vọng trong căn phòng cách li nhỏ bé. Mọi người xung quanh đều đã hay tin, ai nấy đều cảm thông cho tâm trạng của tôi lúc này. Tôi còn quá trẻ để phải chịu đựng một cú sốc lớn như vậy, cả về thể chất lẫn tinh thần, nhất là khi tôi là một siêu anh hùng với trọng trách bảo vệ thế giới khỏi các quái vật. Sau khi bác sĩ rời đi, đồ đạc của tôi đã được chuyển đến phòng cách li của bệnh viện để tiện cho việc điều trị, tôi cũng nhanh chóng được các bác sĩ đưa đến phòng cách li mới. Đó là cái chỗ tôi đã từng ở. Nhưng trước hết, tôi về chào tạm biệt Tametomo yêu dấu rồi đi làm thủ tục nhập viện. Tôi thực hiện cách ly ngay và luôn."

"Chiều tối hôm 31 tháng 3 năm 2020, tôi được đưa vào một nơi đặc biệt, phòng khá rộng chỉ có mỗi mình tôi lọt thỏm giữa căn phòng toàn màu trắng tinh, vẫn còn nồng nặc mùi thuốc khử trùng. Tôi được Bác sỹ làm thủ tục nhập viện. Làm các xét nghiệm cần thiết, lấy mẫu máu đi test Covid-19, chiếu chụp X- quang phổi, đo nhiệt độ... Đặc biệt tôi được một nữ Bác sỹ tư vấn tâm lý, hướng dẫn lại cách vệ sinh, đeo khẩu trang. Những thông tin mà tôi đã được nghe thường xuyên qua hệ thống loa phóng thanh của xã, qua truyền hình, báo chí và các phương tiện thông tin đại chúng khác. Bác sỹ động viên tôi hãy yên tâm, đừng lo lắng, hiện tại Nhật Bản đã có hàng chục ca tử vong nhưng đa phần là người trung niên trở lên, trong khi hiện tại Việt Nam chưa có ca nhiễm nào tử vong. Cho đến hiện tại các ca nhiễm đều có sức khỏe ổn định, nhiều người đã được chữa khỏi bệnh. Tôi được Bác sỹ cho uống thuốc, cứ sau một tiếng lại kiểm tra nhiệt độ. Dù đã được tư vấn về tâm lý nhưng trong lòng tôi vẫn trĩu nặng một nỗi lo âu. Trong người tôi tràn ngập những câu hỏi mà tôi không tự trả lời được. Liệu mình có bị dương tính với Covid-19 thêm một lần nữa không nhỉ? Nếu như vậy thì Tametomo, Shiguru và nhiều người tiếp xúc gần khác sẽ có khả năng bị nhiễm mất. Tametomo và gia đình của anh ấy có bị sao không? Cả những anh chị tiền bối nhà Super Sentai với những bạn bè họ nữa? Những người chung chuyến tàu điện ngầm tôi đã đi nữa? Rồi bao người tiếp xúc F1, F2, F3...khác? Nghĩ đến đó đầu óc tôi đã quay cuồng, mắt mờ đi, cảm giác tội lỗi xâm chiếm tâm trí tôi. Tôi còn lo nghĩ rằng mấy quái vật nếu biết chuyện này sẽ vì cười tôi mà ăn không ngon ngủ không yên, đi toilet không tiêu chảy cũng táo bón. Còn giả như bọn họ không cười thì cũng im lặng chẳng nói gì, nhưng sự im lặng ấy có hàm chứa sự thỏa mãn hả hê."

[Đam mỹ] [Super Sentai] [Cao H] Khu vườn xinh đẹp thế giới đam mỹ Super SentaiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ