Chương 6

80 4 0
                                    

Lại một ngày sau giờ ngọ, ánh mặt trời vẫn còn ấm áp. Bởi vì chưa ăn, Trình phi lại ngủ. Tuy rằng Ân Hy cũng cảm thấy sức khỏe mình không tốt, nhưng vẫn luyến tiếc mấy cái nấm mọc trên cây, kiên trì đi hái. Chính là đang hái một cây nấm, lại nghe thấy phía đại môn vang lên tiếng mở khóa lạch cạch, nàng sửng sốt một chút. Cơm trưa đã đưa tới, tại sao lại mở khóa? Trong chốc lát, đại môn bị chậm rãi đẩy ra, thân ảnh màu vàng xuất hiện dưới ánh mặt trời, in bóng lên mặt đất.

Đại não Ân Hy bùng nổ, là Hoàng thượng! Phản ứng đầu tiên của nàng là vào hậu điện thông báo Trình phi , chân còn chưa động, đã nghe thấy tiếng thái giám lanh lảnh vang lên: "Hoàng thượng giá lâm!"

Giọng nói này thức tỉnh Ân Hy , nàng cũng coi như xem qua phim cổ trang, mấy ngày trước Trình phi lại dạy nàng một ít lễ nghi, liền vội ném cây nấm trong tay, quỳ trên mặt đất, cúi đầu nói: "Nô tỳ tham kiến Hoàng thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

Giày Hoàng thượng dừng lại trước mặt nàng, giọng nói trầm thấp chậm rãi hỏi: "Ngươi là cung nữ hầu hạ Trình phi ?"

Tim đập thình thịch, Ân Hy trả lời vô cùng cẩn thận: "Thưa Hoàng thượng, là nô tỳ."

"Trình phi mấy ngày này sống thế nào?"

Ân Hy cả kinh, vấn đề này bảo nàng trả lời ra sao? Bị giam vào lãnh cung còn có thể sống thế nào? Một chữ - thảm! Chẳng lẽ Hoàng thượng đều thích hỏi những chuyện mà dùng chân nghĩ cũng hiểu?

"Thưa Hoàng thượng, đoạn thời gian này nương nương thân mình không được tốt, cả ngày nằm trên giường, người cũng gầy rất nhiều." Ân Hy không biết nên nói hay không nên nói việc bị hạ độc, tốt nhất, vẫn là nói một ít việc bên lề.

Hoàng thượng âm thanh dừng trong chốc lát lại vang lên: "Đưa trẫm đi gặp Trình phi ."

"Vâng." Ân Hy như được đại xá, nhanh chóng đứng dậy, dẫn Hoàng thượng cùng một đoàn người đi tới hậu điện.

Trong hậu điện, Trình phi nghe được động tĩnh, đoán trước là Hoàng thượng tới, nhẹ nhàng đứng dậy, hơi sửa sang lại trang dung, khiến cho mình thoạt nhìn không quá tiều tụy, nhưng cũng sẽ không có vẻ gọn gàng.

Hoàng thượng bước vào, nhìn thấy một Trình phi như vậy. Nàng đứng ở bên giường, cung y màu trắng bao bọc thân thể nhu nhược. Tóc đen như mực tùy ý búi lên, dùng một cây trâm gỗ mun, trừ cái đó ra, nàng toàn thân trên dưới không có một trang sức nào khác. Trên mặt tái nhợt, hai mắt trong suốt sáng ngời nhưng hàm súc nội liễm, khóe môi nhợt nhạt khẽ nhếch, vẽ ra một nụ cười thản nhiên. Nhìn thấy Hoàng thượng bước vào, Trình phi khom người hành lễ nói: "Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng."

Hoàng thượng không nói chuyện, cũng không cho Trình phi bình thân, chỉ lẳng lặng nhìn nàng, mà Trình phi cũng không đứng dậy, như trước bảo trì động tác, không hề mất quy củ.

Ân Hy thấy hai người giằng co như vậy, trong lòng âm thầm sốt ruột. Bầu không khí bởi vậy mà có vẻ quỷ dị. Đang quan sát, Ân Hy cảm thấy phía sau có người kéo tay áo mình. Nàng lặng lẽ quay đầu lại, thấy một người dáng dấp đại thái giám hướng nàng liếc mắt ra hiệu, lúc này nàng mới chú ý tới, ngoại trừ mình, những người khác đều không theo Hoàng thượng vào hậu điện. Thái giám kia hướng mình nháy mắt, là muốn mình cũng lui ra ngoài. Không kịp nghĩ nhiều, thấy thái giám sắc mặt không tốt, Ân Hy vội vàng lặng lẽ lui ra, cùng những người khác đứng ngoài cửa.

"Bình thân." Âm thanh Hoàng thượng rốt cục vang lên.

Trình phi vâng lời đứng thẳng người. Có lẽ thời gian hành lễ có chút dài, thân thể của nàng vốn rất suy yếu, vừa đứng dậy, cảm giác choáng váng ập tới, cả người hơi lảo đảo, ngã về phía sau. Nàng cùng Hoàng thượng đứng đối diện, nhưng lại không ngã về phía trước, hiển nhiên là không muốn để người khác nói nàng mượn cơ hội yêu thương ôm ấp, ý đồ thu lại Thánh tâm. Hoàng thượng đáy mắt thâm trầm, ở nơi này mà nàng vẫn còn ngạo khí như vậy sao? Lúc trước nàng cũng như thế, Hoàng thượng đi Cung Lung Hoa, nàng liền dốc lòng hầu hạ, ôn nhu làm bạn, Hoàng thượng không đi, nàng cũng sẽ không cố ý tranh sủng. Có khi Hoàng thượng cố ý lạnh nhạt nàng, hơn nửa tháng không đến Cung Lung Hoa, cũng không thấy nàng có vẻ nôn nóng. Lúc gặp lại, thậm chí cũng lười hỏi mình một câu. Trình Tiêu Tiêu , ngươi một thân ngạo khí, vẫn không hết sao? Tâm tư xoay chuyển, thân hình Hoàng thượng ngừng lại một chút, nhưng trước khi Trình phi ngã xuống đất vẫn đỡ được nàng.

Trình phi chỉ là nhất thời choáng váng, đợi sau khi thanh tỉnh liền vội vàng đứng dậy, hai má đỏ bừng nói: "Là thần thiếp thất lễ."

Hoàng thượng nhìn hai tay trống trơn, có chút mất hứng. Nàng vốn là như vậy, sẽ không giống những phi tử khác ở trên người mình dụng tâm, điều này luôn làm cho hắn có cảm giác không cách nào hiểu rõ, "Thân thể không tốt nên nghỉ ngơi nhiều." Lời vừa ra khỏi miệng, một trận gió ập tới, thổi vào song cửa giấy bay phất phới.

Cung điện này đã hoang phế từ lâu, phần lớn song cửa giấy đều bị tổn hại. May mắn Ân Hy xuất thân nghèo khổ, cái gì cũng có thể khoa tay múa chân, nàng đem tất cả song cửa giấy ở phòng không người ở trong Thiên Điện lấy xuống, dùng cơm tẻ cùng nước làm hồ dính lên cửa sổ. Tuy rằng mỹ quan kém không ít, nhưng tốt xấu còn có thể ngăn gió.

Cơn gió này làm ánh mắt Hoàng thượng chú ý đến song cửa giấy dày cộm, nhìn nửa ngày, nhưng không nói gì thêm. Quay đầu nói với Trình phi , "Trẫm đưa ngươi đến nơi này dưỡng bệnh, ngươi quen không?"

Trình phi nở nụ cười, ôn nhu yếu ớt, "Thần thiếp yêu thích thanh tịnh, nơi này rất tốt."

Hoàng thượng lại nhìn chằm chằm nàng trong chốc lát, ngữ khí ôn hòa nói: "Vậy thì tốt rồi." Sau đó lại nói: "Ngươi gầy đi nhiều."

Trình phi đưa tay sờ sờ mặt mình, "Thần thiếp dung nhan tiều tụy, ở trước mặt Hoàng thượng thất lễ rồi."

Hoàng thượng khoát tay, quay đầu nói với bên ngoài, "Thường Lộc."

Đại thái giám vừa rồi kéo Ân Hy ra ngoài lập tức khom lưng chạy vào, "Hoàng thượng."

"Gọi cung nữ hầu hạ Trình phi tới đây, trẫm có lời muốn hỏi."

Thường Lộc lập tức đi ra ngoài kêu Thanh Diệp. Ân Hy nội tâm bồn chồn, sau khi bước vào thành thành thật thật quỳ gối trước mặt Hoàng thượng, không dám ngẩng đầu.

"Ngươi tên gì?" Hoàng thượng hỏi.

Mạc Đạo Vô Tâm ( Ver EunXiao)Where stories live. Discover now