Chương thứ một trăm ba mươi: Lụa trắng
"Nhưng, ta không thể trơ mắt nhìn ngươi chết được!"
"Từ lúc ta bắt đầu xuống tay hại nương nương, ta hẳn sẽ phải chết không thể nghi ngờ. Thanh Diệp, ngươi ngẫm lại đi, ta phạm phải tội lớn như vậy, nếu không phải nương nương thật lòng thương tiếc ta, thì sao ta còn có thể đứng ở chỗ này nói chuyện với ngươi? Thanh Diệp, ngươi phải biết điểm dừng. Nương nương đối đãi với ta tốt như thế nào, ta đều nhìn ra được, đều ghi nhớ trong lòng. Tuy rằng ngươi chưa từng thích ta, nhưng ta biết, ngươi có tình ý với ta, chẳng qua nó không giống với tình ý mà ngươi đối với nương nương. Vốn dĩ ta đã từng nghĩ, có thể ở bên cạnh ngươi, cùng nhau hầu hạ nương nương, cuộc sống như vậy cũng không tồi. Đáng tiếc, trời không toại lòng người, rốt cuộc ta cũng không cầu được những thứ đó." Du Liễn Tĩnh nói tới đây, nhưng lại không nói nữa. Nàng xoay người sang chỗ khác, lặng lẽ lau nước mắt.
Ân Hy giơ tay lên, vốn muốn đặt lên vai Du Liễn Tĩnh an ủi nàng, nhưng giơ lên một lúc lâu cũng không hạ xuống. Nàng không biết như vậy được coi là gì, chẳng lẽ là an ủi Du Liễn Tĩnh trước khi chết? Nàng cảm giác mình thật vô dụng, cần nữ tử yếu đuối trước mặt này che chở.
Du Liễn Tĩnh lau khô nước mắt, lại nở nụ cười thản nhiên. Nàng đưa hộp gỗ nhỏ trên bàn cho Ân Hy xem, "Đây là thuốc mà lúc trước ngươi bị thương Thái y Viện cấp cho, bên trên đều có dán nhãn. Nếu ngươi xem không hiểu, thì có thể đi hỏi y nữ Phương Phi. Nàng là một người tốt, đối với thân thể của ngươi cũng có hiểu biết. Ngươi nhiều lần bị thương, thân mình đã không còn được như xưa. Ngày sau ngàn vạn lần phải quý trọng, nếu không... nương nương sẽ đau lòng."
"Vậy còn ngươi? Có phải ngươi cũng sẽ đau lòng hay không?" Ân Hy nhìn hộp gỗ nhỏ kia, nước mắt lại chảy xuống. Nhưng lúc này, nàng chẳng buồn giấu diếm.
Mắt Du Liễn Tĩnh chứa lệ cười nói: "Chờ đến khi ngươi tới suối vàng, chỉ sợ ta đã đầu thai chuyển sang kiếp khác. Thanh Diệp, sau khi ta chết đi, sẽ không đau lòng vì ngươi nữa. Nếu quả thật có kiếp sau, chỉ mong chúng ta đừng gặp lại. Ta chỉ cầu ba bữa ấm no, cha mẹ yêu thương, huynh muội thuận hòa, sẽ không còn cốt nhục chia lìa, thiên nhân vĩnh cách nữa." (người với người mãi mãi cách xa nhau như trời với đất)
"Được!" Lòng Ân Hy bị thứ gì đó đè nặng đau đớn. Nàng lớn tiếng nói, "Nếu có kiếp sau, chúng ta sẽ ở suối vàng thành người dưng, gặp lại không quen."
Du Liễn Tĩnh nhìn nước mắt của Ân Hy liên tục rơi xuống, rốt cuộc cũng không nhìn được nữa. Nàng quay lưng đi, Ân Hy chỉ thấy bả vai của nàng run run, có lẽ cũng khóc như mưa.
Hai người đều tự yên lặng rơi lệ, khóc thật lâu, cũng tự lau khô nước mắt. Tuy rằng Ân Hy không muốn nói, nhưng lại sợ bỏ qua, sẽ hối hận cả đời, "Du Liễn Tĩnh , ngươi... còn có tâm nguyện nào chưa xong không?"
Du Liễn Tĩnh cười cười, "Ngươi tự chăm sóc tốt bản thân, đây là tâm nguyện duy nhất của ta."
"Không cần ta chăm sóc muội muội của ngươi sao?"
Du Liễn Tĩnh nghiêng đầu nhìn nàng, thấy trong mắt nàng không có bất kì mưu tính gì, mới nói: "Thanh Diệp, mặc dù ta biết ngươi có lòng tốt, nhưng ta sẽ không nói cho ngươi biết muội muội ta ở đâu. Chỉ mong sau khi ta chết, sẽ không người nào biết nàng là ai, cũng sẽ không còn ai dùng nàng làm điều kiện để uy hiếp người khác nữa.""Ngươi không lo lắng cho nàng sao?"
Du Liễn Tĩnh lắc đầu, "Đường của ai người đó phải tự mình đi tiếp. Nàng là đứa trẻ ngoan, sẽ bình an."
Ân Hy nghe xong cũng chỉ có thể gật đầu. Có lẽ Du Liễn Tĩnh đúng, bất luận kẻ nào cũng không biết muội muội nàng ở đâu, đây mới là cách an toàn nhất. Ân Hy đột nhiên nghĩ đến một chuyện, hỏi: "Chủ tử sau lưng ngươi không phải biết muội muội ngươi ở đâu sao? Nếu nàng gây bất lợi cho muội muội của ngươi thì sao?"
Ánh mắt Du Liễn Tĩnh xuất hiện sự âm tàn hiếm thấy, "Chuyện này ta cũng đã xử lí tốt rồi. Các nàng sẽ không làm hại muội muội của ta."
Ân Hy rất muốn biết Du Liễn Tĩnh đã xử lí như thế nào, nhưng nàng cũng biết, lời này không thể hỏi.
Du Liễn Tĩnh nói, "Quên nói cho ngươi biết, ta họ Chu, tên là Chu Nguyệt Hà."
Ân Hy trằn trọc trong lòng, cuối cùng cũng mở miệng, "Du Liễn Tĩnh , có chuyện này ta muốn nói với ngươi. Đây là bí mật của ta, liên quan đến sinh tử."
Du Liễn Tĩnh nhìn nàng, rất khó hiểu.
"Ta tên Ân Hy , không phải là người của thời đại này. Ta không biết sao ta lại đến được đây, biến thành Thanh Diệp."
"Ý của ngươi là... ngươi vốn dĩ sống ở một nơi khác?" Du Liễn Tĩnh có phần không thể lý giải được.
Ân Hy nói, "Là một không gian khác." Nghĩ một lúc, cảm thấy lời này vẫn rất khó hiểu, nàng lại giải thích nói, "Nói chung, trên đời này không có sự tồn tại của ta. Ta đến từ một thế giới khác."
Du Liễn Tĩnh cẩn thận lý giải, hỏi: "Thần tiên?"
Ân Hy đỡ trán, "Không phải thần tiên, chỉ là phàm nhân. Phàm nhân giống như ngươi, nhưng lại không giống lắm. Trong thế giới kia của chúng ta, không có Hoàng thượng, không có Hoàng cung, cũng không có nương nương. Mọi người đều bình đẳng."
Nghe Ân Hy giải thích xong, Du Liễn Tĩnh vẫn cái hiểu cái không. Nàng đọc sách có hạn, không thể giống như Trình phi rất nhanh đã có thể chấp nhận loại chuyện kì lạ này.
"Nương nương biết không?"
Ân Hy gật đầu, "Ngươi là người thứ hai biết được."
Du Liễn Tĩnh nở nụ cười, "Có thể biết được bí mật của ngươi, xem ra ở trong lòng ngươi, ta cũng không giống như người ngoài. Thanh Diệp, không, Ân Hy , bảo vệ tốt bí mật này, như ngươi nói, chuyện này liên quan đến sinh tử, một khi bị người khác biết, ngươi sẽ bị cho là yêu quái, sẽ bị giết chết."
"Ta hiểu."
YOU ARE READING
Mạc Đạo Vô Tâm ( Ver EunXiao)
FanficTác giả: Liễm Chu Thể loại: Xuyên Không, Cổ Đại, Bách Hợp, Hài Hước, Truyện Cung Đấu Văn án: Sủng phi mưu trí lại sở hữu nhan sắc tuyệt diễm, lại có thêm nữ hộ vệ xuyên không mà đến, cung lại thêm náo nhiệt (náo loạn) rồi.