Chương 20

87 6 0
                                    

Ân Hy đang suy nghĩ miên man, thấy Trình phi ngừng lại. Nàng ngẩng đầu nhìn, thấy một nữ tử ngồi cạnh bàn đá bên hồ trong Ngự hoa viên, phía sau đi theo không ít thái giám cùng cung nữ, nhìn dáng dấp, thì thật giống như cấp bậc còn cao hơn Trình phi .

Trình phi chậm rãi đi tới, hơi thi lễ nói: "Trình phi Cung Lung Hoa tham kiến Quý phi nương nương."

Ân Hy lúc này mới giật mình, hóa ra nữ tử trước mắt là người đứng đầu hàng tứ phi, địa vị chỉ sau Hoàng hậu, Kim Quý phi .

Kim Quý phi ước chừng ba mươi tuổi, mặc cung y màu tím sẫm, trên đầu cài châu ngọc trâm hoa, có vẻ ung dung quý phái. Khuôn mặt được bảo dưỡng vẫn như cũ xinh đẹp động lòng người. Vẻ đẹp của nàng không giống với Trình phi dịu dàng thanh lệ, cũng không giống Uyển phi đại khí trời sinh, càng không giống Trần Chiêu nghi mềm mại quyến rũ, nàng là một cây Mẫu Đơn, nở rộ trong ngày thu, làm trăm hoa thất sắc. Có điều, Ân Hy thầm nghĩ, Mẫu Đơn ngày thu, vốn chiếm được địa vị hoa quý, nở diễm lệ như vậy, nhưng cũng dễ làm người bên ngoài đỏ mắt.

Kim Quý phi ngồi, cũng không đứng dậy, bàn tay ở trên không giả đỡ nói: "Muội muội miễn lễ, không cần khách sáo."

Trình phi đứng lên nói: "Tỷ tỷ nhân từ, nhưng lễ không thể bỏ."

Kim Quý phi mời Trình phi ngồi xuống, tự tay rót chén trà cho nàng, "Ngày thu trời lạnh, muội muội thân thể không tốt, ra ngoài phải cẩn thận."

"Tỷ tỷ nói đúng. Muội muội nhìn hôm nay khí trời trong xanh, mới muốn ra ngoài một chút. Có thể gặp được tỷ tỷ, chúng ta quả nhiên hữu duyên." Trình phi nâng chén trà uống một ngụm, cười nói: "Tỷ tỷ vẫn yêu thích Thiết Quan Âm như vậy."

Kim Quý phi nói: "Là trà năm nay mới hái, tục ngữ nói 'Trà Xuân đắng, Hạ Thái chát, muốn dễ uống, Thu Bạch Lộ.' (*) Bổn cung chính là yêu thích hương vị này, mười mấy năm đều không đổi."

(*) Xuân Trà, Hạ Thái, Thu Bạch Lộ: tên các loại trà. Xuân Trà và Hạ Thái là hai loại trà được hái vào mùa Xuân và Mùa Hạ. Bạch Lộ là một loại được hái vào mùa Thu ở khu vực Tín Dương.

"Tỷ tỷ là người hoài cựu." Trình phi tiếp lời nói.

Kim Quý phi cười cười, không nói gì.

Ân Hy ở phía sau Trình phi lại cảm thấy, trong lời nói của hai người lộ ra rất nhiều tin tức. Nụ cười cuối cùng của Kim Quý phi vô cùng đắng chát. Xem ra sau lưng vị Quý phi ung dung lộng lẫy này cũng xảy ra không ít chuyện.

"Mấy ngày nữa Hoàng hậu nương nương sẽ về cung." Kim Quý phi như đang cảm khái.

"Đúng vậy. Công chúa Triều Vân cũng sẽ theo trở về." Trình phi hiểu rõ nói.

Kim Quý phi cười cười, nhưng lần này mang theo niềm mong mỏi cùng yêu thương của người mẹ. Trình phi nhìn ở trong mắt, nội tâm có chút xúc động. Kim Quý phi vốn là một cao thủ tranh đấu trong Hậu cung, nhưng từ khi sinh công chúa Triều Vân, liền xem nhẹ danh lợi, cả ngày chỉ nghĩ trong coi nữ nhi trưởng thành. Chẳng qua là trong Hậu cung này, cũng không phải nơi ngươi muốn dừng tay liền dừng tay. Vỏ ngoài che mắt, dù cho Kim Quý phi có thông minh khôn khéo cỡ nào thì cuồi cùng cũng là một mẫu thân.

Lại ngồi trong chốc lát, thân mình Trình phi còn chưa phục hồi như cũ, đến cùng vẫn là mệt mỏi, vì vậy cáo từ trở về Cung Lung Hoa. Người ở Thượng Phục cục đưa tới lễ phục nghênh đón Hoàng hậu hồi cung, Du Liễn Tĩnh thấy Trình phi trở về, vội vàng mang ra để Trình phi xem.

"Nương nương có muốn mặc thử hay không?" Du Liễn Tĩnh cực kì cẩn thận hỏi.

Trình phi lắc đầu nói: "Bổn cung mệt mỏi, ngày mai thử lại."

"Vâng." Du Liễn Tĩnh đem lễ phục cất lại vào tủ quần áo. Ân Hy thấy Trình phi thật sự mệt mỏi, liền báo đám người Xuân Dương vào hầu hạ Trình phi đi ngủ, đợi hết thảy hoàn tất, vừa định lui ra ngoài, lại nghe Trình phi hỏi: "Buổi sáng vấn đề hỏi ngươi có đáp án sao?"

Ân Hy sửng sốt, suy nghĩ một lúc mới nhớ chuyện đốt chữ ở Lâm Phương các. Trong lòng âm thầm kêu khổ, nàng nào có đáp án? Nếu có thể nghĩ hiểu thì nàng đã sớm nghĩ hiểu, đâu cần lúc này mới nghĩ đáp thế nào?

Vụng trộm ngẩng đầu nhìn Trình phi một cái, thấy Trình phi đang ngồi dựa trên giường, cười như không cười nhìn nàng.

"Nương nương, nô tỳ nghĩ không ra, xin nương nương trách phạt."

Trình phi nghe xong khẽ lắc đầu, "Những chữ kia là viết cho Hoàng thượng xem." Thấy Ân Hy mở to hai mắt nhìn, nàng tiếp tục nói: "Bổn cung không nghĩ tới còn có thể phục vị, nhưng bổn cung phải để Hoàng thượng an tâm. Thanh Diệp, ngươi có biết một nữ tử ở trong Hậu cung chỗ dựa lớn nhất là gì không?"

Lại hỏi nàng! Ân Hy cảm thấy thật đau đầu. "Là... Hoàng thượng sủng ái?"

Lần này Trình phi rốt cuộc hài lòng, "Không sai. Tất cả nữ nhân trong Hậu cung đều dựa vào Hoàng thượng để sinh tồn. Bị đưa vào Lâm Phương các đã làm bổn cung nản lòng thoái chí, nhưng bổn cung nhất định phải bảo trụ Trình gia. Những chữ kia sẽ làm Hoàng thượng hiểu trong lòng bổn cung không oán giận."

Ân Hy không hiểu vì sao chỉ cần viết một chữ lại có thể để Hoàng thượng an tâm. Có điều nếu là để Hoàng thượng xem, vì sao lúc trước phải thiêu hủy tất cả?

Vấn đề này nàng hỏi, Trình phi nói: "Có một số việc rõ ràng là cố ý, nhưng đôi khi lại biến khéo thành vụng."

Ân Hy vẻ mặt đau khổ, nghĩ một lúc, chợt nói: "Nương nương thiêu hủy những chữ kia chỉ là để người ngoài thấy những chữ đó là vô tình viết, cũng không phải muốn để Hoàng thượng nhìn."

"Rốt cuộc cũng không quá ngu xuẩn." Trình phi khẽ gật đầu, thấy Ân Hy lại muốn hỏi cái gì, nói tiếp: "Hoàng thượng muốn biết chuyện gì, là luôn có biện pháp."

Ân Hy xác thực là muốn hỏi vấn đề này. Trình phi bày ra một bàn cờ như vậy, kết quả một mồi lửa thiêu rụi, chẳng phải là công cốc sao? Nhưng Trình phi nói làm nàng minh bạch, những chuyện này là không gạt được Hoàng thượng. Chuyện này ngược lại đảo thành phúc, hiện tại Ân Hy mới thật sự hiểu. Nhưng càng hiểu, nàng càng cảm thấy trong Hậu cung này đều là từng bước kinh tâm, thật sự mệt chết.

"Việc này bổn cung chỉ nói với mình ngươi. Hôm nay thân phận ngươi đã khác, không còn là cung nữ chạy việc như trước kia. Thiên Tâm khó dò, nếu như có một ngày bổn cung lần thứ hai bị định tội, thì ngươi chính là người đầu tiên bị đánh chết, hiểu chưa?" Trình phi nghịch ngợm nhướng mày, biểu tình dí dỏm cùng lời nàng nói ra hoàn toàn bất đồng.

Ân Hy cảm thấy sau lưng từng trận gió lạnh thổi qua, lạnh thấu tim. Lời Trình phi nói rõ ràng nhắc nhở nàng, hai người đã hoàn toàn bị buộc lại một chỗ.

Thấy Ân Hy trầm mặc gật đầu, Trình phi khoát tay nói: "Ngươi đi xuống đi, bổn cung muốn nghỉ ngơi một lát."

Ân Hy trở lại phòng, trông thấy Du Liễn Tĩnh để ngón tay giữa của mình vào miệng mút, liền hỏi: "Làm sao vậy?"

Du Liễn Tĩnh nói: "Không có gì. Mới vừa rồi ta giúp nương nương chỉnh đốn lễ phục, không may bị đâm một cái, chảy máu rồi."

Mạc Đạo Vô Tâm ( Ver EunXiao)Where stories live. Discover now