Nghe Du Liễn Tĩnh nói xong, Ân Hy cười cười, không đề cập tới chuyện được thưởng vàng cùng gấm Tứ Xuyên. Nếu đã quyết định ở lại bên cạnh Trình phi , thì những thứ kia cho nàng cũng vô dụng. Chờ lúc ban thưởng xuống thì cho Du Liễn Tĩnh , Lâm Đa Vinh , Trí Nghiên các nàng mỗi người một phần là được.
Khi Ân Hy đem những giọt nước canh cuối cùng đều rót vào miệng, thì bên ngoài có tiếng tiểu cung nữ gõ cửa, "Du Liễn Tĩnh tỷ tỷ đã ngủ chưa?"
"Vẫn chưa. Có chuyện gì?" Du Liễn Tĩnh vừa định xuống giường, Ân Hy nói: "Ngươi mặc ít như vậy, đừng xuống, cẩn thận cảm lạnh. Ta đi xem sao."
Ân Hy đi tới mở cửa. Một tiểu cung nữ thi lễ nói: "Thanh Diệp tỷ tỷ, nương nương gọi Du Liễn Tĩnh tỷ tỷ qua hầu hạ."
Ân Hy kỳ quái nói: "Chỗ nương nương không phải đã có Trí Nghiên rồi sao?"
Tiểu cung nữ trả lời, "Trí Nghiên tỷ tỷ có việc rời đi rồi, chỗ nương nương không có ai hầu hạ, cho nên mới bảo nô tỳ lại đây."
Ân Hy gật đầu, "Ta biết rồi, ngươi trở về đi. Du Liễn Tĩnh lập tức qua đó."
Tiểu cung nữ lại thi lễ, xoay người rời đi.
"Chuyện gì vậy?" Du Liễn Tĩnh ở trên giường hỏi.
Ân Hy quay đầu lại cười nói: "Không có gì. Chỗ nương nương thiếu người. Ngươi cũng sắp ngủ rồi, vậy đừng đi, để ta đi cho."
Du Liễn Tĩnh nói: "Như vậy sao được? Lời nương nương nói ngươi cũng dám tùy ý sửa đổi? Thật sự là càng ngày càng làm càn mà." Nói xong liền muốn xuống giường.
Ân Hy đi tới đè nàng lại. "Đã bảo ta đi thay ngươi là ta đi thay ngươi. Nếu nương nương không hài lòng thì ngươi lại qua đó, cũng giống nhau mà."
Du Liễn Tĩnh bị Ân Hy đè lại, không thể động đậy, cuối cùng đành phải thỏa hiệp nói: "Ngươi cũng không ngại mệt sao, vừa mới trở về."
Ân Hy cười cười, "Ta hả, trời sinh mệnh vất vả. Ngươi yên tâm, thân thể của ta khỏe hơn ngươi nhiều." Nói xong, khoác thêm áo choàng, ra cửa.
Du Liễn Tĩnh vuốt ve hai bả vai bị Ân Hy ấn xuống, một đám mây hồng bay lên hai gò má.
Ân Hy tiến vào tẩm điện của Trình phi , ở ngoài nội thất gõ cửa, "Nương nương."
Trình phi vốn dĩ muốn đi ngủ, nhưng nhất thời vì trên giường quá lạnh, cho nên lúc này mới muốn tìm Du Liễn Tĩnh tới đây làm ấm giường. Du Liễn Tĩnh là một nha đầu cẩn thận, nói chuyện cùng nàng một lúc, cũng có thể biết được chút ít tình huống trong Cung Lung Hoa.
Lúc này nghe thấy tiếng của Ân Hy , tâm Trình phi lập tức nhấc tới cổ họng. Nàng đợi một lúc, mới nói: "Vào đi."
Ân Hy đi vào nội thất. Áo choàng của nàng đã cởi ở bên ngoài, vừa rồi đứng ở ngoại thất một lúc, hàn khí trên người cũng đã biến mất.
Trình phi thấy nàng tiến vào, không hiểu sao liền khẩn trương, "Bổn cung gọi Du Liễn Tĩnh , sao ngươi lại đến?"
"Du Liễn Tĩnh đã sắp ngủ rồi, cho nên ta đến xem nương nương có gì phân phó."
Trình phi nghe vậy trong lòng nhất thời rất không thoải mái, "Ngươi đúng là rất đau lòng nàng."
Ân Hy nghe xong nhàn nhạt cười, nói: "Đêm khuya trời giá rét, nếu Du Liễn Tĩnh bị cảm lạnh thì sẽ không tốt."
Trình phi nghe xong lời này càng thêm tức giận, nàng nhìn nụ cười nhàn nhạt chướng mắt trên mặt Ân Hy , lạnh lùng nói: "Nếu ngươi quan tâm nàng như vậy, thì trở về đi. Nơi này của bổn cung không cần ngươi hầu hạ."
Ân Hy đến gần, Trình phi ngửi thấy mùi thịt, "Ngươi vừa mới ăn cái gì?"
"Không ăn cái gì, thì sao có khí lực để tiếp tục hầu hạ nương nương?" Thời điểm Ân Hy nói những lời này trong đầu cũng không nghĩ nhiều, hoàn toàn là ăn ngay nói thật. Nhưng người nói vô tâm, người nghe hữu ý. Trình phi nghe những lời này thì chính là vô cùng ái muội, nàng đỏ mặt đẩy Ân Hy , "Cách xa bổn cung một chút, mùi trên người ngươi thật khó ngửi."
Ân Hy thấy bộ dáng Trình phi như vậy, liền biết trong lòng nàng tất nhiên không phải nghĩ như thế. Ân Hy không lùi mà tiến tới, Trình phi kinh hãi, vội vàng lùi lại phía sau mấy bước, "Ngươi... Mệnh lệnh của bổn cung ngươi cũng không nghe sao?"
Ân Hy bức Trình phi đến góc tường, lại không tiếp tục động tác, nhìn Trình phi không chớp mắt, "Nương nương, người dĩ nhiên lại sợ ta đến đây sao?"
"Bổn... Bổn cung không có." Trình phi hận đến mức gần như sắp cắn phải đầu lưỡi của chính mình. Khẩn trương như vậy, ngốc tử cũng nhìn ra được là có vấn đề.
Ân Hy nắm lấy tay trái của Trình phi , nhẹ nhàng vuốt ve. Thân mình Trình phi run rẩy một trận, nàng quay đầu đi chỗ khác, không nhìn gương mặt Ân Hy . Nhưng tay trái của nàng, lại không hề rút về.
Ân Hy vốn dĩ cũng chỉ có ý thăm dò. Đối diện với nữ tử dù sao cũng là phi tử này, coi như mình có ý đồ không an phận thì cũng phải từng bước từng bước chậm rãi tiến tới. Vạn nhất làm không tốt, chọc giận nàng, thì đầu người rơi xuống đất cũng có khả năng. Tuy nói chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu, nhưng mà Ân Hy cảm thấy làm người không phong lưu so với làm quỷ phong lưu vẫn đáng giá hơn.
Ân Hy tiếp tục tới gần, dần dần thu hẹp lại khoảng cách giữa mình và vách tường. Không gian lưu lại cho Trình phi càng ngày càng nhỏ, Trình phi cũng càng ngày càng trở nên khẩn trương. Trước ngực nàng kịch liệt phập phồng, giống như tùy thời đều có thể thở ra hơi thở nguy hiểm cùng tức giận.
YOU ARE READING
Mạc Đạo Vô Tâm ( Ver EunXiao)
FanfictionTác giả: Liễm Chu Thể loại: Xuyên Không, Cổ Đại, Bách Hợp, Hài Hước, Truyện Cung Đấu Văn án: Sủng phi mưu trí lại sở hữu nhan sắc tuyệt diễm, lại có thêm nữ hộ vệ xuyên không mà đến, cung lại thêm náo nhiệt (náo loạn) rồi.