(*) Đối thực: Một từ bắt nguồn từ thời nhà Hán, chỉ những nữ tử trong cung đồng tính luyến ái, cũng chỉ những cung nữ cùng thái giám trong cung kết thành phu thê trên danh nghĩa. Nhưng từ ngữ hiện đại lại giải thích là "mặt đối mặt cùng ăn cơm" (Đối: cùng; Thực: ăn, ăn cơm)
Cung Lung Hoa.
Trình phi nghe nói Hoàng hậu để Liễu Thục phi cho Lý ma ma, có chút đồng tình nói: "Lần này Liễu Thục phi là muốn ăn khổ rồi."
Ân Hy không hiểu, Lâm Đa Vinh ở một bên nói: "Lý ma ma là ma ma nổi tiếng nghiêm khắc trong cung. Hơn nữa nàng dạy đều là phi tần trong cung. Nghe nói, trước kia có một Tài tử, bởi vì không chịu được cách dạy của nàng mà treo cổ tự vẫn."
"A? Tự vẫn? Đây là nghiêm khắc cỡ nào?" Ân Hy khoa trương há to miệng.
Trình phi nói: "Lý ma ma là người rất cầu toàn. Nàng là người trong nhà Hoàng hậu mang vào cung, rất được Hoàng hậu trọng dụng. Hơn nữa là người cố chấp. Nếu nhóm phi tần không đạt tới yêu cầu của nàng, nàng sẽ yêu cầu tiếp tục làm, cho đến khi đạt mới thôi. Tài tử thắt cổ kia cũng là bởi vì liên tiếp hai ngày hai đêm học quy củ, không cho ngủ, mới tự vẫn."
Ân Hy thầm nghĩ, nếu mình rơi vào trong tay Lý ma ma, thì dứt khoát trực tiếp thắt cổ thôi, như vậy còn có thể thoải mái. Ma ma lợi hại như thế, khó trách ngay cả Trình phi cũng thông cảm cho Liễu Thục phi.
Mấy ngày nay Lâm Đa Vinh cũng không ở Cung Lung Hoa, bị Trình phi phái đi ra ngoài gieo một ít tin tức. Phải nói Lâm Đa Vinh thật sự là một kỳ tài bát quái, chỉ cần là loại chuyện liên quan đến đối ngoại, nàng đều xử lí rất tốt.
Sau giờ ngọ, Trình phi ở thư phòng viết chữ, như cũ chỉ để lại một mình Ân Hy hầu hạ.
"Nương nương, tại sao Cung Lung Hoa không có Thánh chỉ thì không được lục soát?" Vấn đề này Ân Hy đã suy nghĩ rất lâu, nhưng vẫn không hiểu.
Trình phi ngẩng đầu nhìn nàng một cái, "Ngươi có biết tại sao lúc trước bổn cung lại sảy thai không?"
Ân Hy trong lòng căng thẳng, ý thức được chuyện Trình phi sảy thai khẳng định có liên quan đến Thánh chỉ này, vấn đề này của nàng chẳng phải đã đâm đúng chỗ đau của Trình phi ?
Trình phi cũng không đợi Ân Hy trả lời, tự mình nói: "Bổn cung được Thánh sủng lâu dài, tự nhiên là làm người đố kỵ. Bởi vậy, sau khi có thai càng đặc biệt cẩn thận hơn, sợ bị người động tay động chân. Khi đó Tổ mẫu (bà nội) của Hoàng hậu tạ thế, Hoàng thượng thương cảm phần tình cảm tôn tổ (bà cháu) này của Hoàng hậu, cho nên đặc biệt ân chuẩn hồi hương thăm viếng. Tất cả mọi việc trong cung tạm thời do Đổng Hiền phi cai quản. Không bao lâu, trong cung của Đổng Hiền phi xuất hiện thích khách, vì muốn bắt thích khách, Đổng Hiền phi hạ lệnh lục soát Hậu cung." Trình phi nói tới đây, nhắm hai mắt lại.
Ân Hy đau lòng kéo tay nàng, "Nương nương..."
"Bổn cung không sao." Trình phi mở mắt ra, thần sắc lại như cũ, "Khi đó bổn cung sợ hãi Đổng Hiền phi mượn chuyện này mà động tay động chận, nhưng lúc đó nàng cai quan Hậu cung. Bổn cung cũng chỉ có thể để mặc nàng lục soát. Người của nàng bỏ thêm thứ gì đó vào trong nến mà bổn cung sử dụng, không quá nửa tháng, bổn cung liền sảy thai." Chuyện cũ trở lại, Trình phi phát hiện mình đã không còn phần hận ý khắc cốt ghi tâm kia. Đổng Hiền phi rốt cuộc cũng không có kết cục tốt, sau khi việc này bị phơi bày, Hoàng thượng ban thưởng cho nàng một bình rượu độc.
"Vì đền bù cho bổn cung, Hoàng thượng liền đích thân hạ Thánh chỉ, không có Thánh chỉ, không được phép lục soát Cung Lung Hoa." Trình phi cười cười, "Người nào vào cung một khoảng thời gian đều sẽ biết chuyện này. Thế nhưng, Liễu Nguyên Nhi ở trong cung thời gian không ngắn vậy mà lại không biết, điều này sao có thể?"
Đúng vậy. Coi như Liễu Nguyên Nhi không biết, thì những cung nữ thái giám của Cung Ngọc Thần nhất định phải biết. Nhưng lại không có ai nói cho nàng nghe. Những phi tần vào cung thời gian dài kia cũng chắc chắn rõ ràng, nhưng vẫn không ai nói cho nàng biết. Có thể thấy, khoảng thời gian này nàng ở trong cung là không được lòng người cỡ nào.
Sau bữa tối, Phòng Kính Sự đến thông báo, đêm nay Hoàng thượng lật được thẻ của Trình phi . Vì lẽ đó, mà mọi người bắt đầu chuẩn bị cho Trình phi . Nhưng Ân Hy lại lặng lẽ rời khỏi tẩm điện. Trình phi chú ý tới Ân Hy rời đi, nàng nhìn vị trí Ân Hy đứng lúc đầu, âm thầm thở dài. Nàng hiểu được nguyên nhân Ân Hy rời đi, nhưng lại không thể làm gì. Không thể giải thích, không thể hứa hẹn. Nàng là phi tử của Hoàng thượng, hầu hạ Hoàng thượng là nghĩa vụ của nàng, càng là ý nghĩa để nàng tồn tại. Trình phi không nhịn được cười khổ, đây là bi ai của dĩ sắc sự nhân. (dùng sắc đẹp để lấy lòng người khác)
Ân Hy trở lại phòng, trong lòng giống như bị thứ gì đó đè nặng, buồn bực không thoải mái. Nàng biết rõ thân phận của mình, vô luận như thế nào cũng không thể cùng Hoàng thượng tranh giành nữ nhân. Thế nhưng nhìn nữ tử mình yêu thích đi hầu hạ người khác, cảm giác này dù như thế nào cũng đều không dễ chịu.
Lúc Du Liễn Tĩnh trở lại, Ân Hy đang ngồi trên ghế ngẩn người.
"Làm sao vậy? Có tâm sự?" Gần đây Du Liễn Tĩnh bề bộn nhiều việc, trong phòng kho của Trình phi có rất nhiều đồ, cho nên nàng ít có cơ hội trò chuyện cùng Ân Hy .
"Không có việc gì, nhàm chán mà thôi." Ân Hy có tâm sự, nhưng tâm sự này làm sao có thể nói ra miệng.
Du Liễn Tĩnh rót chén trà uống, nhìn bộ dạng muốn chết không muốn sống của Ân Hy , bất đắc dĩ lắc đầu, "Nói cho ngươi chuyện này, ngươi nghe xong đừng kinh ngạc, cũng đừng nói ra bên ngoài."
Rốt cuộc Ân Hy cũng đem tiêu cự của ánh mắt chuyển đến trên người Du Liễn Tĩnh . Du Liễn Tĩnh vừa lòng gật đầu, "Ta nghe nói Ôn Trưởng Chân của Thượng Công Cục cùng Triệu Điển Thái đối thực."
Ân Hy mờ mịt nhìn Du Liễn Tĩnh , "Đối thực?"
Du Liễn Tĩnh bất đắc dĩ, đành phải giải thích, "Đối thực chính là kết nhóm cộng thực. Những cung nữ như chúng ta nhất định sẽ phải ở trong cung cả đời, không thể ra ngoài, cũng có cách nào thành thân sinh con. Nhưng là người thì dù sao cũng phải bầu bạn, cho nên các cung nữ bắt đầu tìm đối thực. Chỉ cần hai người đều đồng ý, không ảnh hưởng đến công việc ngày thường, các chủ tử thông thường cũng sẽ không can thiệp."
"Đối thực? Hả... Hai nữ tử... Đối thực?" Ân Hy có chút không thể lý giải. Mặc dù là ở hiện đại, đồng tính luyến ái cũng không được mọi người thừa nhận, thậm chí là bị kỳ thị. Làm sao tới cổ đại, ngược lại lại được khai mở? Loại chuyện này chẳng lẽ cũng không cần giấu diếm sao?
Du Liễn Tĩnh thấy biểu tình quái dị của Ân Hy , thở dài nói: "Xem ra, có lẽ ngươi không tiếp nhận được chuyện này. Kỳ thật chuyện này cũng không có biện pháp. Trong cung này nữ nhân nhiều lắm, lâu ngày buồn chán, đều hy vọng có thể có một người bạn tri kỉ. Có bệnh có nạn, cũng có thể có người chăm sóc. Chúng ta, những người như vậy, còn có thể có yêu cầu gì khác đây?" Lúc mới bắt đầu Du Liễn Tĩnh là đang nói chuyện có người khác, nói đến đây cũng cảm thấy đồng cảnh ngộ.
Trong lòng Ân Hy lại suy nghĩ khác hoàn toàn với Du Liễn Tĩnh . Nàng chỉ muốn biết rõ, trong Hậu cung này, rốt cuộc là có bao nhiêu người có thể tiếp nhận cung nữ đối thực? Nếu như đại đa số mọi người có thể tiếp nhận, như vậy có lẽ, chướng ngại giữa nàng và Trình phi liền nhỏ đi rất nhiều.
"Trong cung có rất nhiều cung nữ đối thực sao?" Ân Hy thăm dò hỏi.
Du Liễn Tĩnh nói: "Cũng không coi là nhiều, khoảng vài chục người. Phần lớn là sớm chiều ở chung, chủ tử thấu tình đạt lý thì mới dám công khai."
YOU ARE READING
Mạc Đạo Vô Tâm ( Ver EunXiao)
FanfictionTác giả: Liễm Chu Thể loại: Xuyên Không, Cổ Đại, Bách Hợp, Hài Hước, Truyện Cung Đấu Văn án: Sủng phi mưu trí lại sở hữu nhan sắc tuyệt diễm, lại có thêm nữ hộ vệ xuyên không mà đến, cung lại thêm náo nhiệt (náo loạn) rồi.