Chương 158

61 7 0
                                    

_ "Ý c ủa ngươi là... có n ội gián?" ___

Chương thứ một trăm năm mươi tám: Vạn gia

Trình phi mở thư ra đọc nhanh sau đó sắc mặt trắng bệnh. Nàng ngẩng đầu khó tin nhìn Thẩm phu nhân, giống như phải nhận được sự xác nhận nào đó, Thẩm phu nhân nghiêm túc gật đầu.

"Đại nhân nói việc này hệ trọng, hắn chuẩn bị tấu lên Hoàng thượng. Trong nội cung muội phải cẩn thận một chút, vạn nhất sự tình có biến, muội phải sớm có chuẩn bị."

Trình phi gật đầu, "Đại tẩu, tẩu nói lại với đại ca, không cần lo lắng cho ta. Ta là nữ nhi của Trình gia, bất cứ lúc nào cũng sẽ không khiến gia tộc hổ thẹn."

Thẩm phu nhân nghe được lời này dường như hiểu ra điều gì, muốn mở miệng, nhưng mở miệng rồi, lại không nói nên lời.

Sau khi tiễn Thẩm phu nhân, Trình phi xem lại bức thư một lần nữa, sau đó đốt đi.

Ân Hy thấy Trình phi hành động thận trọng thì cảm thấy kì lạ, "Nương nương, xảy ra chuyện gì vậy?"

"Phụ thân bổn cung gửi thư nhà đến, nói từ khi triều đình tăng thuế đã gây phản tác dụng. Quan phu vì thu thuế mà ngay cả lương thực của dân chúng cũng không tha. Tăng thuế như vậy, nhất định sẽ khiến dân chúng nổi dậy."

Lần này, Ân Hy cũng sợ ngây người, "Nương nương, ta vẫn không hiểu, không phải là chỉ đánh một trận sao? Chẳng lẽ triều đình không có quân phí dự trù?"

Trình phi sững sờ nhìn nàng, hỏi: "Quân phí dự trù là cái gì?"

"Hả..." Ân Hy vò đầu, "Chính là... chính là hàng năm sẽ để ra một khoản tiền làm quân phí, bất luận có dùng đến hay không thì khoàn tiền này cũng không được động tới."

Trình phi nghe hiểu rồi cũng lắc đầu, "Theo bổn cung biết, thì triều đình không có dự trù như ngươi nói. Hàng năm đều là kiếm bao nhiêu dùng bấy nhiêu. Một khi có chiến sự, nhỏ thì không sao, nhưng đại chiến thì cũng chỉ có thể tăng thuế. Vốn dĩ cũng không việc gì, chỉ là mấy năm nay mùa màng không tốt, qua được đại hạn, thì tây bắc lại gặp nạn châu chấu. Vốn nên miễn thuế, nhưng chiến sự không chờ ai, mấy trăm ngàn binh lính người ăn ngựa ăn một ngày hết bao nhiêu lương thực? Hoàng thượng cũng rất nan giải!"

"Trình lão gia tử viết thư cho nương nương, là nhắc nhở?"

Trình phi lắc đầu, "Bổn cung hiểu phụ thân, nếu manh mối không xuất hiện thì người tuyệt đối sẽ không viết thư cho bổn cung. Xưa nay người đều cảm thấy phu nhân trong cung không nên tham dự quá nhiều vào chính sự tiền triều. Xem ra lúc này nhân gian đã thành tích khổ rồi." Trình phi ngẩng đầu, ánh mắt trong như nước chứa đầy sự thương xót.

"Bề trên sai lầm, tại sao lại bắt bách tính gánh chịu?"

Trình phi giật mình nhìn Ân Hy , dường như không tin lời như vậy lại được nói ra từ miệng của nàng.

Ân Hy nói, "Nương nương cảm thấy ta nói sai sao? T ại k ỳ v ị , mưu k ỳ chính (ng ồi ở ch ức v ị nào thì lo chuy ện c ủa ch ức v ị đó). Hoàng thượng chưa chuẩn bị đủ cho chiến trận, thì tại sao có thể bừa bãi động việc binh đao?"

Trình phi cười khổ, "Bổn cung đã từng nói, Hoàng thượng là quân chủ thái bính, không quen khí giới. Trong triều lại toàn chư sĩ mưu quyền, triều cục hỗn loạn cũng không phải ngày một ngày hai. Có điều chuyện này cũng không trách được Hoàng thượng, hắn cũng chỉ muốn làm một Hoàng đế anh minh mà thôi. Năm đó, Tiên đế truyền ngôi cho hắn, chỉ bảo hắn giữ vững giang sơn. Dựa vào năng lực của Hoàng thượng, muốn mở rộng bờ coi thì đúng là gượng ép."

Ân Hy nhíu mày, "Lẽ nào Tiên đế không nghĩ đến chuyện ngoại tộc xâm chiếm sao?" Coi như Hoàng thượng thành thật làm quân chủ thái bình của hắn, nhưng người khác cũng đâu cần biết là có thành thật hay không, Tiên đế không nghĩ đến chuyện này thì thật sự kì lạ.

Trình phi nghe Ân Hy nói xong, trầm tư một lúc, "Man tộc phía tây bắc mười mấy năm trước cũng từng đại chiến với Mục triều ta một lần nhưng nguyên khí bị tổn thương nặng nề. Bổn cung nhớ phụ thân đã từng nói, nếu không nghỉ ngơi hai mươi năm lấy lại sức, thì bọn họ tuyệt đối không có khả năng tái chiến. Lúc đó phụ thân còn là Thừa Tướng trong triều, Tiên đế cũng nghe ý kiến của phụ thân cho nên cuối cùng mới truyền ngôi Hoàng đế cho Hoàng thượng."

"Nhưng bây giờ còn chưa đến hai mươi năm."

Trình phi thở dài nói, "Ngươi nói chuyện này đúng là nhắc nhở ta. Nhìn tình hình trước mắt, e rằng Man tộc cũng chưa chuẩn bị xong chiến sự mà đã vội vàng khởi binh rồi."

Ân Hy càng nghe càng thấy hồ đồ, "Chuyện này sao có thể?" Hai quốc gia đều chưa chuẩn bị chiến trận đã xông vào đánh nhau, lẽ nào hai vị bề trên đều điên rồi sao?

Trình phi lắc đầu nói, "Bổn cung không hiểu chiến sự, loại chuyện như vậy không thể kết luận bừa bãi. Có điều tốt nhất chuyện này nên hiểu rõ ràng." Trình phi nói đến đây thì trầm ngâm, giống như đang nghĩ xem nên thỉnh giáo người nào.

Trong cung nữ nhân có kiến thức ở trên Trình phi gần như không có. Dạ Uyển phi tuy xuất thân là võ tướng thế gia, nhưng cũng chưa từng thấy qua chiến trận, đối với chuyện này cũng không hiểu, những người khác thì càng đừng nói tới. Trong triều mặc dù có võ tướng, nhưng lại là nam nhân bên ngoài, căn bản không thể gặp được. Đại ca mình quản lý hình luật đương nhiên có hiểu biết, nhưng đối với chiến sự, chắc hẳn cũng không quá rõ ràng, càng nghĩ lại càng không thấy có ai hỏi được.

"Nương nương, có cần hỏi Âu Dương Đình một chút hay không?" Đầu óc của Ân Hy đơn giản hơn Trình phi , người quen biết cũng ít hơn Trình phi rất nhiều, cho nên nhanh trí nhớ tới vị sư phụ tốt bụng này.

Hai mắt Trình phi tỏa sáng. Âu Dương Đình từng ở trong Nam gia quân một năm, nên hiểu rõ chiến sự. Xem ra, đây đúng là người thích hợp nhất, chỉ là thân phận của Trình phi cũng không quá thích hợp để gặp hắn, vì vậy Ân Hy liền phụ trách đi hỏi Âu Dương Đình.

Đến đêm, Âu Dương Đình nhận được tín hiệu của Ân Hy , tới cạnh hòn non bộ ở hậu viên Cung Lung Hoa. Ân Hy đang luyện kiếm, kiếm vẽ như múa rất đẹp, Âu Dương Đình không nhịn được thở dài nói, "Liên tiếp bảy đường kiếm, ngươi cũng thành cao thủ dùng kiếm rồi."

Ân Hy thu kiếm, cười nói, "Đồ bảo mệnh, quen thuộc một chút vẫn tốt hơn."

Âu Dương Đình gần đây không tới đốc thúc Ân Hy luyện kiếm, nhưng thấy nàng có thể múa kiếm được như vậy, cũng biết nàng nhất định không lười biếng, "Tìm ta có chuyện gì?"

Ân Hy nói, "Có một số việc muốn hỏi ngươi."

Âu Dương Đình nhướng mày, "Chuyện gì?"

Mạc Đạo Vô Tâm ( Ver EunXiao)Where stories live. Discover now