Chương thứ một trăm hai mươi hai: Tấn phong
Phùng Tiệp dư đi rồi, Đỗ Mỹ nhân và Giang Mỹ nhân đứng ở cửa một lúc, ai cũng có suy nghĩ của riêng mình.
Thật lâu sau, Đỗ Mỹ nhân hỏi: "Ngươi nói nàng đến thăm chúng ra rốt cuộc là có mục đích gì?"
Giang Mỹ nhân lắc đầu, "Nàng có thể ngồi vững vàng ở vị trí Tiệp dư, tuyệt đối sẽ không dễ đối phó. Nàng có mục đích gì ta không rõ, nhưng lời nàng nói rất đúng. Sắp tới Hoàng thượng sẽ đại phong Hậu cung, nếu phạm sai lầm vào lúc này, thì rất có thể ngay cả bản thân mình cũng sẽ không giữ được." Nói xong, nàng quay người trở về phòng của mình.
Đỗ Mỹ nhân suy ngẫm lại lời Giang Mỹ nhân nói một lần nữa, cũng cảm thấy có lý. Tranh đấu cấu xé lẫn nhau thế nào cũng được, nhưng ở thời điểm mấu chốt nhất định vẫn phải ngoan ngoãn một chút. Nếu không sẽ giống như Tôn Mỹ nhân, vô vọng tấn phong.
Phùng Tiệp dư rời khỏi Thiên Nhu Uyển, quay trở về Loan Hương Cư của mình. Sau giờ ngọ, nàng đi dạo loanh quanh trong tiểu đình phía sau, trùng hợp gặp được Trình phi cũng đang đi dạo.
Trong đình, Phùng Tiệp dư nói khẽ với Trình phi , "Thần thiếp đã dựa theo dặn dò của nương nương, truyền lời cho các nàng rồi. Kế rung cây dọa khỉ này, chắc chắn có thể khiến các nàng ngoan ngoãn một thời gian."
Vẻ mặt Trình phi thản nhiên, nhìn không ra trong lòng nàng đang suy tính chuyện gì, "Chuyện này còn cần phải cảm ơn ngươi đã giúp bổn cung thu xếp."
Phùng Tiệp dư nói: "Nương nương đừng nói vậy. Thần thiếp sớm đã quy phục nương nương. Nương nương có bất kỳ phân phó gì, cứ nói thẳng là được."
Trình phi gật đầu, hỏi: "Phùng Tiệp dư, việc đại phong Hậu cung, ngươi cảm thấy mình sẽ ở vị trí nào?"
Phùng Tiệp dư đúng là có ưu thế. Hiện giờ cửu tần chỉ còn lại ba, trong những người còn lại, vị phân của nàng là cao nhất, đương nhiên khả năng được tấn phong địa vị cao cũng rất lớn, cho nên Trình phi mới hỏi câu như vậy.
Phùng Tiệp dư nghĩ một lúc mới nói, "Thần thiếp đã từng nói, chỉ hy vọng bình an qua ngày. Vị phân càng cao, nguy hiểm càng lớn. Cho nên, thật ra thần thiếp hy vọng có thể được ở một vị trí không quá cao."
"Thật sự?"
Phùng Tiệp dư gật đầu.
Rốt cuộc Trình phi cũng lộ ra vẻ mặt tươi cười, "Ngươi là người thông mình, biết tiến thoái, chỉ cần ngươi không phạm chuyện hồ đồ, ông trời sẽ hậu đãi ngươi."
Phùng Tiệp dư nghe được như vậy cũng vui vẻ cười rộ lên. Nàng biết, đây là một loại bảo lãnh nào đó của Trình phi .
Sau khi tách khỏi Phùng Tiệp dư, Trình phi tới Cung Hồng Huy.
Dạ Uyển phi nói: "Hôm nay ngọn gió nào thổi vậy? Ngươi lại có thể lân la tới chỗ của ta."
Trình phi nói: "Tỷ tỷ đang oán trách ta sao. Muội muội cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi. Mấy ngày nay mới được thái y chấp thuận, nói thân thể ta đã khỏi hẳn, bằng không nha, đừng nói xuất môn đến chỗ tỷ tỷ, mà ngay cả ra khỏi tẩm điện cũng đều có đám nha đầu trông coi." Dạ Uyển phi tiếp nhận bao tay sưởi ấm do Phù Dung đưa tới, lấy nhung tơ phủ lên, tự mình đưa đến tay Trình phi , "Chỗ ta đã không cần thứ này, có điều ngươi sợ lạnh, cầm cái này cũng có thể thoải mái hơn."
"Vẫn là tỷ tỷ thương tiếc ta." Trình phi cầm bao tay sưởi ấm, nhất thời cảm giác ấm áp lên nhiều.
"Nghe nói nha đầu Thanh Diệp xảy ra chuyện?" Dạ Uyển phi cho Phù Dung và Trí Nghiên ra phòng ngoài, chỉ để lại hai người các nàng nói chuyện.
Trình phi gật đầu, "Đúng vậy. Hôm nay ta đến cũng là muốn nói với tỷ tỷ chuyện này. Lần trước cây trâm ngọc mà tỷ tỷ nhìn thấy, bên trong có giấu phấn mê tình, cũng là ta nhất thời sơ suất, để Thanh Diệp mang một phần đến Thái Y Viện tra hỏi. Không ngờ phấn mê tình này lại lợi hại như vậy, Thanh Diệp chỉ đụng tới một chút liền trúng phải."
Dạ Uyển phi nghe xong lo lắng nói: "Vậy nàng có sao không?"
"Cũng may nàng thông minh, lại biết võ công, nên giờ mới không có chuyện gì. Có điều vì muốn giải dược tính của phấn mê tình mà nàng liền nhảy vào hồ nước trong Ngự Hoa Viên, thời tiết lạnh như vậy, nên trên người nàng có rất nhiều chỗ bị tổn thương do giá rét." Giọng điệu Trình phi thản nhiên, đã không còn phẫn nộ.
Dạ Uyển phi nghĩ một chút: "Chuyện xấu trong Ngự Hoa Viên mấy hôm trước, chắc hẳn cũng có liên quan?"
Trình phi cười thần bí, "Nữ tử kia hẳn phải là Thanh Diệp. Có điều Thanh Diệp tìm Thiên Thanh thay thế, lấy phấn mê tình đổ vào miệng nàng."
"Tại sao Thiên Thanh lại ở đó? Chắc chắn phải có mục đích." Dạ Uyển phi lập tức nghĩ thông suốt vấn đề then chốt.
"Tỷ tỷ nói đúng. Tôn Mỹ nhân và Cốc Chiêu dung đúng lúc cũng đi tới Ngự Hoa Viên nên đã phát hiện ra chuyện này, tất cả hình như cũng quá trùng hợp rồi. Chẳng qua nếu nói việc này là do một tay Tôn Mỹ nhân sắp đặt, ngược lại ta không tin."
"Đúng vậy. Tôn Mỹ nhân là một kẻ ngu xuẩn. Có thể lợi dụng ngươi, hại Thanh Diệp trúng độc, tâm tư này, không phải người bình thường có thể có." Dạ Uyển phi cau mày. Hiển nhiên, nàng cũng ý thức được sức mạnh của đối thủ.
Trình phi rất tán đồng với quan điểm của Dạ Uyển phi , "Tỷ tỷ, có thể làm ra chuyện này, không chỉ cần tâm tư, mà còn cần thực lực. Cung tần cấp thấp vào cung chưa lâu, căn bản không có khả năng điều động được thái giám và thị vệ trong cung."
"Ý của ngươi là... người có thân phận như chúng ta?" Mặc dù Dạ Uyển phi hỏi Trình phi , nhưng trong lòng đã có đáp án.
Trình phi thở dài, "Nhiều năm chèn ép tranh đấu, hiện giờ bố cục mới được ấn định. Người mới tiến cung dù có trở mình, gây sức ép như thế nào cũng không thể thoát khỏi trời cao. Ánh mắt của Hoàng hậu, xưa nay chưa từng phải dụi một hạt cát nào. Nhưng nếu tứ phi và Hoàng hậu, những người có thân phận như vậy mà tranh đấu, thì Hậu cung này vĩnh viễn cũng sẽ không yên bình."
YOU ARE READING
Mạc Đạo Vô Tâm ( Ver EunXiao)
FanfictionTác giả: Liễm Chu Thể loại: Xuyên Không, Cổ Đại, Bách Hợp, Hài Hước, Truyện Cung Đấu Văn án: Sủng phi mưu trí lại sở hữu nhan sắc tuyệt diễm, lại có thêm nữ hộ vệ xuyên không mà đến, cung lại thêm náo nhiệt (náo loạn) rồi.