Trình phi nói xong, rõ ràng chú ý tới hai người phía dưới càng run rẩy hơn. Nàng giả bộ như không phát hiện, để cho Xuân Dương cùng Đông Cung dẫn người đi.
Trí Nghiên ở một bên hầu hạ Trình phi rót chén trà nóng, "Nương nương thật sự định đưa người đi tra xét."
Trình phi vuốt vuốt mi tâm, "Tra xét đương nhiên không thể. Nước quá trong ắt không có cá. Bổn cung cũng nên cho bọn hắn chút ít cơ hội hiếu kính chủ tử. Thế nhưng, lần này bổn cung cũng không định khách khí. Cung Lung Hoa nếu không ai quản, chỉ sợ cũng sẽ có người dám ở ngay trước mắt bổn cung hạ độc."
Trí Nghiên đi tới, nhẹ nhàng giúp Trình phi mát xa huyệt Thái dương, an ủi nói: "Nương nương yên tâm, bên dưới có Tuyên Nghi , sẽ không xảy ra đại loạn gì. Người chớ quá hao tổn tinh thần, phải cẩn thẩn thân mình."
Trình phi gật đầu, "Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, bổn cung cũng không muốn điều ngươi tới đây. Làm khó hai người các ngươi rồi."
Như Quyền cười yếu ớt, trên mặt có tiểu má lúm đồng tiền, rất đáng yêu, "Nương nương nói gì vậy, nếu chúng nô tỳ không có nương nương che chở thì đã sớm thành cát bụi, làm sao có thể có hôm nay? Có thể cống hiến sức lực cho nương nương, là vinh hạnh của chúng nô tỳ."
Trình phi suy nghĩ một chút nói: "Ngươi đi xem Thanh Diệp cùng Du Liễn Tĩnh thế nào, bảo bọn họ nghỉ ngơi cho tốt. Nhất là Thanh Diệp, không cho phép nàng ra khỏi cửa phòng nửa bước."
Trí Nghiên cười nói, "Nương nương người phóng túng nàng, hiện giờ ăn khổ đi?"
Trình phi sẵng giọng, "Ngươi nha đầu này, cũng biết treo ghẹo ta? Quy củ học được chạy đi đâu rồi?"
Trí Nghiên khom người nói: "Vâng. Nương nương của ta. Nô tỳ đi xem các nàng." Nói xong cười đi ra cửa.
Nhìn thân ảnh nhẹ nhàng của Trí Nghiên biến mất, Trình phi thở dài. Nàng nhịn không được nhớ tới những người cũ trong Cung Lung Hoa. Bởi vì mình chán ghét, không muốn tiếp tục tranh đấu, liền làm cho bọn họ trả giá bằng đại giới sinh mệnh. Đây là tội mình phạm phải. Trình phi không trách đối thủ lòng dạ độc ác, tranh đấu trong hậu cung chính là như vậy, không có ngoại lệ. Là chính nàng đoán sai thế cục, cho rằng những người kia có thể lưu lại một cái mạng. Hóa ra lại chỉ có mình nàng nghĩ như vậy. Cho rằng mình được sủng ái nhiều năm, vẫn còn có thể bảo vệ thủ hạ toàn thân trở ra. Đây là ý tưởng ngu ngốc cỡ nào! Uổng nàng ở trong cung này lâu như vậy, lại có thể làm một việc ngu ngốc như thế. Nhất niệm sinh, nhất niệm tử. Hiện giờ mình trở về đây, vô luận có muốn đấu tranh hay không, cũng không phải do mình quyết định nữa rồi. Nàng ẩn nhẫn lâu như vậy, bất quá cũng là muốn buộc mình hạ quyết tâm. Một khi ra tay, sẽ không bao giờ lưu tình.
Trình phi ngẩng đầu lên, nhìn hoa văn điêu khắc trên trần nhà. Bao nhiêu người ở trên trời đang dõi theo nàng, nàng đã không còn lý do để buông tay.
Thời điểm Trí Nghiên đến xem Ân Hy cùng Du Liễn Tĩnh , lại trông thấy Ân Hy bưng một chén thuốc đen sì đang dỗ dành Du Liễn Tĩnh uống. Đại khái là thuốc quá đắng, nói gì Du Liễn Tĩnh cũng không chịu uống.
"Lớn như vậy, uống thuốc còn phải dỗ dành." Trí Nghiên cười nói.
Ân Hy nói: "Trí Nghiên , ngươi tới thật đúng lúc. Ngươi xem, nàng uống thuốc cũng tốn sức như vậy. Lời ngon ngọt ta cũng nói mấy sọt rồi, nàng vẫn không chịu uống."
Du Liễn Tĩnh nhíu mày, vẻ mặt ủy khuất nói: "Thuốc này quá đắng!"
Ân Hy không nể tình nói: "Cùng một loại thuốc, ngươi xem ta thoáng một cái liền uống hết. Ngươi nhìn ngươi xem, tốn sức như vậy."
Du Liễn Tĩnh nhăn nhăn cái mũi nói: "Ta thực hoài nghi lưỡi của ngươi hỏng rồi. Nhiều thuốc đắng như vậy ngươi cũng có thể uống, nhưng ta không so được với ngươi."
Ân Hy khinh bỉ nói: "Lưỡi của ta rất tốt. Chính là ngươi kiếm cớ. Ta đã nói với ngươi rồi, nếu thân thể của ngươi tiếp tục không khỏe, ta cũng không để ý tới ngươi."
"Ngươi thật không lương tâm, uống phí lúc đầu ta dụng tâm chiếu cố ngươi như vậy." Du Liễn Tĩnh mân mê miệng, vẻ mặt như gặp kẻ bạc tình.
Trí Nghiên nhìn hai người như sắp muốn trình diễn tiết mục khổ vì tình, vội vàng ngắt lời, "Được rồi được rồi. Hại vị hảo tỷ tỷ của ta, các ngươi cũng đều đang bệnh. Ít nói chuyện, nghỉ ngơi nhiều. Nương nương dặn dò đó." Sau đó nàng kéo Ân Hy trở về giường của mình, "Nương nương cố ý dặn dò ngươi, không cho phép ra cửa, dưỡng bệnh cho tốt. Khi nào thân thể khỏe rồi, mới cho phép ra ngoài." Câu cuối là Trí Nghiên tự mình thêm vào.
Ân Hy nói: "Nương nương thật sự nói như vậy?" Thấy Trí Nghiên gật đầu, nàng than nhẹ một tiếng, "Ngươi trở về nói cho nương nương, ta sẽ nghe nàng, dưỡng bệnh thật tốt."
Trí Nghiên nhẹ nhàng thở ra, cười nói: "Như vậy nương nương an tâm."
Ân Hy miễn cưỡng cười cười, không nói thêm gì.
YOU ARE READING
Mạc Đạo Vô Tâm ( Ver EunXiao)
FanfictionTác giả: Liễm Chu Thể loại: Xuyên Không, Cổ Đại, Bách Hợp, Hài Hước, Truyện Cung Đấu Văn án: Sủng phi mưu trí lại sở hữu nhan sắc tuyệt diễm, lại có thêm nữ hộ vệ xuyên không mà đến, cung lại thêm náo nhiệt (náo loạn) rồi.