Dương Quỳnh đang nghe động tĩnh bên trong, dư quang khóe mắt thấy xa xa vài người đi tới. Tập trung nhìn kỹ, không ngờ là Trình phi và Dạ Uyển phi dẫn người tới. Nàng cũng không sợ bị hai vị này nhìn thấy, nhưng bộ dạng hiện giờ của mình thật không ra thể thống gì, bèn lật người nhảy ra ngoài tường.
Khi Trình phi cùng Dạ Uyển phi đi vào Lăng Tiêu Các, Ân Hy vừa vặn đi tới trước mặt các nàng. Hai vị đều là người đã chìm nổi đã lâu trong Hậu cung, lập tức liếc mắt nhìn nhau, cái gì nên hiểu cũng đã hiểu. Bước chân của hai người không dừng lại, trực tiếp vào Lăng Tiêu Các, lên lầu hai.
Lúc này Lý Sung nghi cũng nghe thấy tiếng bước chân, muốn đi nhưng không kịp nữa rồi.
Ánh mắt của Trình phi và Dạ Uyển phi chuyển từ trên người Lý Sung nghi sang nam nhân đang nằm trên mặt đất.
"Thần thiếp tham kiến Trình phi nương nương, Uyển phi nương nương." Sắc mặt Lý Sung nghi trắng bệnh, cúi đầu thỉnh an.
"Đây là có chuyện gì?" Dạ Uyển phi hỏi.
"Thần thiếp cũng không biết. Thần thiếp vừa mới đến đây thì thấy người này đã chết rồi." Lời Lý Sung nghi nói cũng không hoàn toàn là giả dối, chỉ là sức mạnh không đủ.
"Vậy sao?" Dạ Uyển phi tiến lên vài bước, đi đến bên cạnh Tiết Hàm Anh, cúi đầu nhìn thoáng qua, kinh ngạc nói: "Đây không phải là Tiết Phó thống lĩnh sao? Thế nào lại chết ở đây?"
Lời này cũng không biết là nàng đang hỏi ai, cũng không ai trả lời. Tiết Hàm Anh là Phó thống lĩnh thị vệ Hoàng cung, bản thân xuất hiện ở loại địa phương này đã là phạm húy kị. Huống chi còn là một người chết?
"Lâm Đa Vinh , tại sao ngươi lại ở đây?" Trình phi đột nhiên hỏi.
Thân mình Lâm Đa Vinh run lên, lập tức quỳ rạp xuống đất nói, "Nương nương thứ tội, hôm nay nô tỳ đi lĩnh thuốc bổ, đi ra liền thấy Tâm Xảo, nói với nàng mấy câu. Nô tỳ tuyệt đối không làm chuyện khác, xin nương nương minh xét."
Lúc này Ân Hy chú ý tới bên cạnh Lý Sung nghi còn có một cung nữ, nghĩ chắc là Tâm Xảo.
Trình phi nở nụ cười, "Bổn cung cũng chưa nói gì, nhìn xem, dọa ngươi sợ rồi." Nàng nói với Dạ Uyển phi , "Tỷ tỷ, hiện giờ việc này nên xử lý như thế nào?"
Dạ Uyển phi lại nhìn Lý Sung nghi, "Chuyện này liên quan đến nam nhân bên ngoài, đương nhiên là phải bẩm báo Hoàng thượng. Lý Sung nghi, ngươi nói có đúng không?"
Lúc này Lý Sung nghi trái lại trấn định. Nàng cười khổ một cái, "Hai vị nương nương muốn đưa thần thiếp vào chỗ chết sao?"
"Sao lại nói như vậy?" Dù đang trong lúc quan trọng nhưng Dạ Uyển phi vẫn ung dung tìm cái ghế ngồi xuống. Trình phi cũng ngồi xuống cạnh nàng.
"Việc này bất luận có phải do thần thiếp gây nên hay không, một khi truyền ra ngoài, Hoàng thượng vì chú ý đến thể diện của Thiên gia, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho thần thiếp. Chiêu này của hai vị nương nương thật sự rất cao minh, giết người không thấy máu." Lý Sung nghi nhìn hai người đối diện, cùng là nữ nhân của Hoàng thượng, nhưng sao nàng có thể bì kịp với vạn nhất phong quang của hai vị này?
Dạ Uyển phi vừa muốn mở miệng, Trình phi lại nói: "Như vậy theo ý của Lý Sung nghi thì sao?"
Lý Sung nghi sửng sốt, nàng không ngờ Trình phi lại nói ra lời này, chẳng lẽ Trình phi sẽ thả cho nàng một con đường sống?
"Ngươi nói đúng, mọi người đều là tỷ muội. Bổn cung với Uyển tỷ tỷ cũng không mong ngươi uổng tính mạng. Chỉ là việc này không thể tùy tiện giải quyết, nếu Lý Sung nghi có phương pháp giải quyết, chúng ta cũng không mong phát sinh thêm rắc rối." Giọng điệu Trình phi bình thản, mang theo thương xót.
Lý Sung nghi không xác định được là Trình phi đang nói thật hay giả, muốn nàng cứ như vậy gánh vác chuyện này, hiện giờ nàng không nguyện ý. Nhưng thi thể của Tiết Hàm Anh không thể nào giấu diếm, kế sách bây giờ, là chỉ có thể tìm người gánh tội thay. Ánh mắt của nàng nhìn về phía Lâm Đa Vinh . Tâm Xảo là người nàng luôn dẫn theo bên mình, nhiều ít có chút luyến tiếc. Mà Lâm Đa Vinh ... chung quy cảm tình vẫn kém một tầng. Nếu nhất định phải hy sinh một người, nàng sẽ hy sinh Lâm Đa Vinh .
"Ai!" Trình phi thở dài, "Tha cho làm người không làm, cố tình lại muốn làm quỷ. Uổng phí bổn cung khổ tâm."
Lâm Đa Vinh tâm tư thông minh lanh lợi. Cái nhìn vừa rồi của Lý Sung nghi, nàng đâu còn điều gì chưa hiểu. Nước mắt của nàng rơi xuống, quỳ rạp xuống đất nói: "Chủ tử, nếu người để nô tỳ gánh tội thay, nô tỳ sẽ đi gánh tội. Sống hay chết, toàn bộ bằng một câu của chủ tử."
Lời này làm Ân Hy xúc động. Ngày thường Lâm Đa Vinh thoạt nhìn là một nữ tử vui tươi hoạt bát, không nghĩ tới lại cũng có một mặt trung thành như vậy.
"Lâm Đa Vinh , là ta có lỗi với ngươi." Nước mắt của Lý Sung nghi cũng chảy xuống. Bỏ Lâm Đa Vinh , không phải là mong muốn của nàng, nhưng nàng không thể không làm như vậy.
Lâm Đa Vinh quỳ xuống đất dập đầu một cái, khi ngẩng lên thần sắc đã khôi phục. Nàng đứng dậy nói với Trình phi , "Nương nương, nô tỳ biết một chút tâm tư kia của nô tỳ không giấu được người. Nô tỳ có ngày hôm nay cũng là quả báo. Van người nể tình nô tỳ làm nhiều việc cho người như vậy, mà thành toàn cho nô tỳ."
Trình phi lắc đầu, "Ngươi đủ trung tâm, chỉ là theo nhầm chủ tử. Thôi được, dù gì cũng là chủ tớ, bổn cung sẽ không nhiều lời, cũng hi vọng ngươi không cần nhiều lời."
Lâm Đa Vinh ngẩng đầu, nàng biết là Trình phi đang cảnh cáo nàng không cần phải nói ra những chuyện trước kia làm cho Trình phi . Kỳ thật Lâm Đa Vinh không phải kẻ hồ đồ, từ lúc bắt đầu đã không nghĩ đến chuyện nói ra những chuyện đó, nếu không cần gì phải chờ đến bây giờ?
"Nô tỳ hiểu được. Tạ nương nương thành toàn." Nói xong nàng lại quỳ xuống dập đầu với Trình phi một cái.
Dạ Uyển phi nhìn hồi lâu, lúc này mới nói, "Phù Dung, gọi người tới đây."
Lâm Đa Vinh bị gắn tội tư thông với thị vệ đưa đến Chấp Hình Ti. Thi thể của Tiết Hàm Anh cũng bị mang đi. Đối với cái chết của hắn, Lâm Đa Vinh nói rằng là Tiết Hàm Anh có ý đồ bất chính với nàng, dưới tình thế cấp bách nàng lỡ tay giết người.
YOU ARE READING
Mạc Đạo Vô Tâm ( Ver EunXiao)
FanfictionTác giả: Liễm Chu Thể loại: Xuyên Không, Cổ Đại, Bách Hợp, Hài Hước, Truyện Cung Đấu Văn án: Sủng phi mưu trí lại sở hữu nhan sắc tuyệt diễm, lại có thêm nữ hộ vệ xuyên không mà đến, cung lại thêm náo nhiệt (náo loạn) rồi.