Trình phi thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Trí Nghiên lộ ra sắc mặt vui mừng, nói: "Trí Nghiên , hiện giờ coi như đã diệt trừ được Xuân Dương cùng người của nàng, nhưng Cung Lung Hoa cũng không nhất định sẽ thái bình. Ngươi cùng Tuyên Nghi phải cơ trí một chút, không được thiếu cảnh giác."
"Vâng, nô tỳ đã hiểu." Trí Nghiên nói.
Lại nói Ân Hy hôm nay khi thức dậy trời cũng đã sắp đến trưa. Nằm ở trên giường nàng không khỏi cảm khái, cuộc sống giống như heo này cũng thực tốt đẹp. Nàng rời giường, mặc y phục của mình, búi tốt tóc, sửa sang lại quần áo sau đó ra cửa. Vừa tới sân, nàng liền thấy đứng bên ngoài tẩm điện Trình phi là một dãy cung nữ cùng thái giám, rõ ràng không phải người của Cung Lung Hoa. Nàng cẩn thận nhìn, phát hiện dĩ nhiên là người theo hầu Hoàng thượng. Nàng tới gần bên cạnh, thấy một cung nữ tam đẳng đang quét sân, hỏi: "Tại sao Hoàng thượng lại đến vào lúc này?"
Cung nữ kia nhìn xung quanh một chút, thấp giọng nói: "Nghe nói, sáng nay nương nương đi Cung Phượng Từ thỉnh an bị chịu uất ức, Hoàng thượng đến là để trấn an."
"Uất ức?" Ân Hy giật mình không nhỏ. Tính tình Trình phi là miệng nam mô, bụng một bồ dao găm, ai có thể làm nàng chịu uất ức?
Cung nữ kia khó xử nói: "Thanh Diệp tỷ tỷ, cụ thể ta cũng không biết. Lát nữa người đi gặp nương nương là biết."
Ân Hy nhịn không được lại muốn thở dài. Nàng làm sao có cơ hội gặp Trình phi ? Hay là đi tìm Lâm Đa Vinh nghe ngóng một chút vẫn tương đối đáng tin hơn. Nàng lén lút ở trong Cung Lung Hoa tìm một vòng, cũng không thấy bóng dáng Lâm Đa Vinh . Nghĩ chắc vị phóng viên bát quái này chắc lại ra ngoài tìm hiểu tin tức rồi. Nàng đành phải trước tiên trở về phòng của mình. Viết chữ trong chốc lát, liền nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, chắc là Hoàng thượng khởi giá hồi cung.
Ân Hy không nhúc nhích, tiếp tục ngồi viết chữ. Ngày bình thường viết một ít chữ là có thể tâm bình khí hòa, nhưng hôm nay càng viết càng cảm thấy tâm phiền ý loạn. Nàng dứt khoát đặt bút xuống, đi tới sân xem tình hình.
Bên ngoài tẩm điện của Trình phi , Trí Nghiên đang canh giữ ở cửa ra vào.
Ân Hy nói: "Ta muốn gặp nương nương."
"Nương nương có nói, bất luận người nào cũng không gặp." Trí Nghiên chắn trước mặt Ân Hy .
Ân Hy lui về sau hai bước, nhưng không quay người, tiếp tục nói: "Ta muốn gặp nương nương."
Trí Nghiên nhíu mày: "Thanh Diệp, lời ta nói rất rõ ràng."
"Ta biết. Ta cũng nghe rõ ràng. Nhưng ta vẫn muốn gặp nương nương." Ân Hy quật cường nói.
"Không được!" Trí Nghiên có chút không vui.
"Nương nương, Thanh Diệp cầu kiến." Ân Hy không để ý tới Trí Nghiên , kêu lớn.
Trí Nghiên bị dọa không nhẹ, vội vàng xua tay với Ân Hy , cầu khẩn nói: "Thanh Diệp tốt của ta, nể tình giao tình của hai chúng ta, ngươi đừng làm loạn. Hiện tại tâm tình của nương nương thật sự không tốt, ngươi cũng đừng đụng vào cái xui xẻo này."
"Ngươi để cho ta vào, hết thảy hậu quả, do ta gánh chịu." Ánh mắt Ân Hy kiên định dị thường.
Trí Nghiên còn muốn ngăn cản. chợt nghe tiếng Trình phi từ trong tẩm điện truyền ra, "Để cho nàng vào đi."
Trí Nghiên thấp giọng nói: "Ngươi vào khuyên nhủ nương nương, không nên chọc giận nàng."
"Ta biết." Ân Hy tiến lên đẩy cửa phòng.
Trình phi vẫn ngồi trên chiếc giường nàng ưa thích. Ánh mắt hồng hồng, tựa hồ vừa mới khóc. Lúc này nhìn thấy nàng, thở dài: "Khi nào thì ngươi mới có thể không hồ nháo?"
Ân Hy đến gần nói: "Nương nương biết rõ ta hồ nháo, vì sao còn để ta vào?"
Trình phi cười khổ, "Chẳng lẽ để ngươi ầm ĩ ở ngoài cửa?"
Ân Hy đi đến trước người Trình phi , ngồi xổm xuống, ngửa đầu nhìn khuôn mặt Trình phi , "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Giọng nói của nàng ôn hòa mà ấm áp. Trình phi nghe được, nước mắt lập tức chảy xuống. Ân Hy có chút sợ, dỗ dành nương nương, nàng thật đúng là không có kinh nghiệm, đành phải giữ chặt tay trái của Trình phi , âm thầm an ủi.
Trình phi cả kinh, cố gắng rút tay về. Ân Hy nào chịu buông tha? Gắt gao kéo tay nàng không buông. Nước mắt Trình phi chảy càng nhiều, cuối cùng khóc ròng nói: "Tại sao ngươi vô lại như vậy?"
Ân Hy có chút buồn cười. Quả nhiên là nữ tử được giáo dục tốt, ngay cả mắng người cũng không biết. Trong đầu nàng đột nhiên có một suy nghĩ lớn mật. Chỉ là một khi suy nghĩ này biến thành hành động. Trình phi sẽ có phản ứng gì, nàng thật sự không nắm chắc. Có lẽ trời sinh nàng thích mạo hiểm, có lẽ nàng nguyện ý đơn phương đánh cuộc một lần, giờ khắc này, nàng hạ quyết tâm.
"Trình Tiêu ."
Tiếng khóc của Trình phi dừng lại, đôi mắt đa tình của nàng gắt gao nhìn thẳng Ân Hy , tựa hồ có thể nhìn thấy nội tâm Ân Hy . Đột nhiên, Trình phi giơ tay phải.
Ân Hy cũng không nháy mắt nhìn Trình phi , nàng đã chuẩn bị tốt để nghênh đón cái tát sắp tới. Coi như đã khôi phục thân phận dân thường, thì quan hệ của Ân Hy cùng Trình phi vẫn không bình đẳng. Gọi thẳng tên Trình phi , có lẽ trong toàn bộ cung nữ của Hoàng cung cũng chỉ có một mình nàng.
YOU ARE READING
Mạc Đạo Vô Tâm ( Ver EunXiao)
FanfictionTác giả: Liễm Chu Thể loại: Xuyên Không, Cổ Đại, Bách Hợp, Hài Hước, Truyện Cung Đấu Văn án: Sủng phi mưu trí lại sở hữu nhan sắc tuyệt diễm, lại có thêm nữ hộ vệ xuyên không mà đến, cung lại thêm náo nhiệt (náo loạn) rồi.