Chương 85

78 5 0
                                    

Ân Hy uống thuốc của Lý thái y kê, sốt cao trên người đã dần dần hạ xuống. Du Liễn Tĩnh đi bẩm báo Trình phi , Trình phi cũng vô cùng vui mừng.

Buổi chiều, Dạ Uyển phi cũng đến thăm Ân Hy , đến khi nhìn thấy tay nàng bị quấn thành bánh chưng thì lập tức phát hỏa, vào thư phòng liền nói: "Chấp Hình Ti cũng quá vô pháp vô thiên! Thanh Diệp tốt xấu gì cũng là nữ quan tứ phẩm, thế nào lại bị đánh thành cái dạng này? Mới qua một ngày, người cũng sắp mất mạng rồi! Cho dù là thẩm án cũng không thể vừa mới bắt đầu đã đánh chết người ta được!"

Lúc này Trình phi lại hoàn toàn bình tĩnh, "Tỷ tỷ trước tiên ngồi xuống đã. Hoàng hậu rốt cuộc vẫn là giữ lại tình diện (tình cảm và thể diện), nếu không Thanh Diệp đã sớm chết rồi."

"Hừ! Cũng chỉ có ngươi nói tốt cho nàng. Nếu là ta, sớm đã đi Cung Phượng Từ chất vấn nàng rồi." Dạ Uyển phi căm giận bất bình nói.

"Chất vấn nàng thì thế nào? Hôm nay ta với nàng đều lui một bước, đây đã là kết quả tốt nhất. Bất luận nói thế nào, Thanh Diệp được chủ động đưa về, nàng vẫn cho ta thời gian cứu người, ta nên cảm kích nàng mới phải."

Trình phi nói ngược lại là sự thật. Hoàng hậu thông minh chính là ở chỗ này. Nàng lợi dụng Ân Hy để thăm dò Trình phi , cho nên khi chưa xác định được bước tiếp theo Trình phi sẽ làm gì, nàng chắc chắn sẽ không muốn mạng Ân Hy . Vì vậy, chỉ cần Trình phi còn có thể phá chiêu, Hoàng hậu cũng sẽ không đem sự tình làm tuyệt.

"Ta không hiểu, mục đích Hoàng hậu làm như vậy là để làm gì? Để Thanh Diệp chỉ ra ngươi? Cho dù Thanh Diệp chỉ ra ngươi, người khác cũng sẽ không tin. Hoàng thượng càng sẽ không tin, nàng làm như vậy là hoàn toàn không có đạo lý!" Dạ Uyển phi suy nghĩ cả một buổi sáng, cũng vẫn nghĩ không thông.

"Tỷ tỷ, kỳ thật tỷ làm mọi chuyện phức tạp lên rồi." Trình phi kéo Dạ Uyển phi ngồi xuống. "Thật ra Hoàng hậu chỉ là muốn động người bên cạnh ta, giết chết kiêu ngạo của ta, để cho ta đau lòng một chút mà thôi."

"Hả?" Dạ Uyển phi vẫn không hiểu, "Làm như vậy có ý nghĩa gì?"

Trình phi nhún vai, "Nếu đổi lại là người khác, quả thật không có ý nghĩa gì. Nhưng tỷ đừng quên, đây là chuyện giữa ta và Hoàng hậu. Hai người chúng ta nhiều năm như vậy còn không phải đều như thế. Nói tranh đấu, cũng không phải hoàn toàn là tranh đấu. Nói hợp tác, cũng không phải hoàn toàn là hợp tác. Quan hệ là địch là bạn cứ giằng co như vậy, nhưng lại có thể duy trì sự cân bằng vi diệu này trong Hậu cung. Lúc trước, chuyện của Trần Chiêu nghi ta bắt nàng làm đao, giúp ta giải quyết phiền phức, nàng đương nhiên sẽ tức giận. Cho nên vẫn là chuyện của Trần Chiêu nghi, nàng lại phản thủ lấy ra để đối phó ta. Mặc dù nàng cũng biết như vậy không có tác dụng, nhưng làm Thanh Diệp bị thương, có thể khiến cho ta đau lòng, đây chính là mục đích của nàng." Trình phi cùng Hoàng hậu hai người, từ bậc cao nhất là Hậu cung tranh đấu, đến bậc thấp nhất là tức giận trả thù, cái gì cũng có thể xảy ra. Chuyện này nghe có thể buồn cười, nhưng lại là tình hình thực tế.

"Hai người các ngươi cũng thật là! Làm cho người ta không biết nên nói cái gì nữa." Dạ Uyển phi nghe xong nguyên do phía sau cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, "Đáng thương nha đầu Thanh Diệp. Vì một hơi của Hoàng hậu, liền mất nửa cái mạng, thật sự là không đáng."

Trình phi cười cười, "Chuyện này tỷ tỷ không cần lo lắng."

"Cây mọc thành rừng, gió vẫn thổi bật rễ. Ngươi như vậy, Thanh Diệp cũng như vậy. Đôi chủ tớ các ngươi, có người nào mà không khiến người khác lo lắng?" Dạ Uyển phi nói xong cũng cười theo.

Sáng sớm hôm sau, Trình phi rời giường rửa mặt thay y phục, chuẩn bị đi Cung Phượng Từ thỉnh an Hoàng hậu. Còn chưa xuất môn, lại thấy Du Liễn Tĩnh sắc mặt vui mừng tiến vào bẩm báo: "Nương nương, Thanh Diệp tỉnh rồi!"

Trình phi mừng rỡ, lập tức dẫn người tới phòng Ân Hy , liền thấy Ân Hy nằm ở trên giường đau đến nhe răng nhếch miệng, muốn bao nhiêu khó coi liền có bấy nhiêu khó coi.

"Ngươi tỉnh rồi." Trình phi bước đến bên giường, cúi người nhìn kỹ thần sắc Ân Hy .

Ân Hy thấy Trình phi đến, ít nhiều vẫn muốn giả bộ một chút. Cố gắng nén đau, ngẩng đầu lên nói: "Nương nương, ta không sao."

Trình phi cười mang theo lệ, "Không sao là tốt rồi. Ngươi dưỡng thương cho tốt. Bổn cung đi Cung Phượng Từ thỉnh an, trở về lại tới thăm ngươi."

Vừa thấy Trình phi rời đi, Ân Hy lại nhe răng nhếch miệng, "Hí hí" hít vào hơi khí lạnh. Du Liễn Tĩnh thấy Ân Hy đau đến mức trán cũng đổ mồ hôi lạnh, vội la lên: "Làm sao bây giờ?"

Y nữ Phương Phi ở một bên chăm sóc, thấy thế nói: "Hôm qua sư phụ có kê thuốc giảm đau, mau sắc thuốc cho nàng uống."

Du Liễn Tĩnh vội vàng đi sắc thuốc. Ân Hy nghe xong trong lòng càng lạnh. Thuốc bắc vốn tác dụng chậm. Đợi cho thuốc giảm đau này có hiệu quả, có khi nàng cũng bị đau chết rồi.

Có điều, có thuốc so với không có thuốc vẫn tốt hơn. Dù thế nào cũng sẽ không đau hơn bây giờ. Nói thật, Ân Hy cũng đã từng bị thương. Có điều ở hiện đại vẫn còn có thuốc tiêm giảm đau, thuốc tê gì gì đó. Ở chỗ này nàng cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng, đây quả thực so với chịu hình còn muốn mạng hơn. Hơn nữa, hiện giờ mông nàng bị thương, chỉ có thể nằm sấp ở trên giường. Hai tay lại bị quấn thành bánh chưng, thân thể ngay cả điểm tựa cũng không có, muốn bao nhiêu khó chịu liền có bấy nhiêu khó chịu.

Nếu không phải có người ngoài, nàng nhất định sẽ kêu rên với Du Liễn Tĩnh một trận, làm giảm buồn bực trong lòng. Đây rốt cuộc là chuyện gì? Không hiểu sao bị bắt vào, lại không hiểu sao được thả ra. Giống như chỉ vì muốn đánh nàng một trận. Lúc này Ân Hy cũng không biết, trong lúc vô tình nàng lại đoán trúng chân tướng sự thật. Hành động này của Hoàng hậu chính là vì muốn đánh nàng một trận.

Uống xong thuốc giảm đau, lại không có tác dụng gì. Ân Hy lúc này cũng hết hy vọng, nằm úp ở trên giường giống như cá chết. Nàng thấy mắt Du Liễn Tĩnh cũng đều sắp thành gấu mèo, liền biết nhất định là Du Liễn Tĩnh vì chăm sóc cho nàng mà một đêm không ngủ. Vì thế ra vẻ thoải mái khuyên Du Liễn Tĩnh đi nghỉ ngơi. Du Liễn Tĩnh đương nhiên không chịu. Ân Hy lại bắt đầu chơi xấu, nói ngươi không đi nghỉ, ta sẽ không uống thuốc. Du Liễn Tĩnh không còn cách nào khác, đành phải đến phòng cách vách nghỉ ngơi. Ân Hy lại khuyên Phương Phi đi nghỉ, Phương Phi cũng bận rộn cả một đêm, cuối cùng cũng bị khuyên đi. Sau đó ánh mắt Ân Hy lại rơi xuống tiểu cung nữ Y Vân được đặc biệt phân đến chăm sóc nàng.

Y Vân vội vàng nói: "Thanh Diệp tỷ tỷ, hai người các nàng đều đi nghỉ rồi, nhưng ta không thể đi được. Nếu không nương nương trở về chắc chắn sẽ trách phạt chúng ta."

Ân Hy thấy khí sắc Y Vân không tệ, bộ dạng cũng không giống như thức đêm, hỏi: "Ngươi đến đây lúc nào?"

Y Vân nói: "Sáng sớm nay ta mới tới. Du Liễn Tĩnh tỷ tỷ cùng Phương Phi tỷ tỷ không cần ta gác đêm."

"À, vậy ngươi ở lại đi." Ân Hy thấy Y Vân vẫn đứng, lại nói: "Ngươi tìm chỗ ngồi xuống đi, đừng đứng."

Y Vân do dự nửa ngày, lúc này mới ngồi xuống.

Ân Hy đau đớn khó chịu, đành phải nói chuyện phiếm với Y Vân để dời lực chú ý, "Y Vân, ngươi bao nhiêu tuổi? Vào cung mấy năm rồi?"

Mạc Đạo Vô Tâm ( Ver EunXiao)Where stories live. Discover now