Chương 141: Kích động

3.4K 164 20
                                    

Người dịch: Cố Tư Yên

Trên mặt Lục Vô Nghiên không có biểu tình gì, nhưng chính vì biểu tình vô cảm này mới làm Diệp Tiêu sững sờ trong giây lát.

Lục Vô Nghiên thật sự tức giận.

Diệp Tiêu còn chưa mở miệng, Lục Vô Nghiên đã nói trước: "Không tiễn."

Diệp Tiêu cứng họng, đành phải chắp tay, lướt qua người Lục Vô Nghiên rời đi.

Lục Vô Nghiên lúc này mới nhìn về phía Phương Cẩn Chi, nói: "Ta ở ở trong phòng ngủ trên lầu chờ nàng, nàng nói chuyện với hai muội muội xong chuẩn bị trở về thì kêu ta."

"Được." Phương Cẩn Chi trộm nhìn sắc mặt của Lục Vô Nghiên, vội vàng đáp lời.

Sau khi Lục Vô Nghiên trở lại trên lầu, Phương Cẩn Chi lại kéo hai muội muội nói chuyện một lúc lâu, sau khi trời đã tối, nàng mới cáo biệt hai muội muội.

Phương Cẩn Chi đi trên lầu kêu Lục Vô Nghiên về nhà, nàng vào tẩm phòng, vòng qua bể cá đi đến mép giường, phát hiện Lục Vô Nghiên nằm nghiêng ở trên giường, nhắm mắt lại.

Cũng không biết có phải ngủ rồi hay không?

Phương Cẩn Chi không đánh thức hắn, cong chân ngồi xổm ở trước mặt hắn, nhìn chằm chằm vào mặt hắn một cách cẩn thận.

Lục Vô Nghiên bỗng nhiên mở to mắt, Phương Cẩn Chi khiếp sợ, thân mình ngửa ra sau, thiếu chút nữa ngã ngồi ở trên mặt đất.

Lục Vô Nghiên vội vươn tay, giữ chặt trước khi nàng ngã, lại hơi dùng sức, đem nàng kéo lên trên giường.

"Lá gan nhỏ như vậy." Lục Vô Nghiên nhịn không được chê cười nàng.

"Có thật không? Thật sự không phải chàng cố ý làm ta sợ?" Phương Cẩn Chi ngửa đầu, dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Lục Vô Nghiên.

"Ta hù dọa nàng làm cái gì." Lục Vô Nghiên coi Phương Cẩn Chi giống như một chiếc gối mềm mại ôm ở trong lòng ngực, "Nghỉ ngơi một lát đi."

Phương Cẩn Chi không quá tình nguyện mà vặn vẹo thân mình, oán trách mà nói: "Chàng ôm ta chặt như vậy làm gì, váy sẽ bị nếp gấp!"

Lục Vô Nghiên không trả lời, hắn nhắm mắt lại một lần nữa, trên mặt mang theo chút ủ rũ.

Phương Cẩn Chi ngửa đầu nhìn Lục Vô Nghiên, nhìn bộ dáng hắn như thế, ngoan ngoãn nằm yên, lẳng lặng nhìn hắn, hận không thể đếm hết số lông mi trên mắt hắn.

Kỳ thật Phương Cẩn Chi cũng không hận Tĩnh Ức sư thái, không phải nàng lựa chọn bởi vì người đó là mẹ đẻ mình, mà là Phương Cẩn Chi cũng không cảm thấy tất yếu phải hận người ấy.

Hận một người quá mệt mỏi, Phương Cẩn Chi muốn hao phí tinh lực cho những người không xứng đáng. Sẽ tốt hơn nếu như vô ưu vô lự một chút không phải sao?

Phương Cẩn Chi cảm thấy khoảng thời gian nàng và Tĩnh Ức sư thái không gặp nhau đó là kết quả rất tốt.

Mặt khác...

Phương Cẩn Chi vẫn luôn nhớ rõ những chuyện kiếp trước mà Lục Vô Nghiên đã kể cho nàng không thể tưởng tượng được, ngày đó Lục Vô Nghiên chỉ đơn giản sơ lược vài câu, cũng không phải nói rõ ràng, Phương Cẩn Chi cũng không phải quá hiểu, mà những chi tiết phát sinh ở kiếp trước nàng cũng không muốn biết.

[HOÀN] Thê Khống 妻控 / Lục Dược 绿药Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ