Chương 14: Áy náy

9.4K 435 10
                                    

Nghe xong những lời này, Mễ Bảo Nhi càng tức giận hơn, ngón tay của nàng duỗi ra suýt chút nữa đã xỉa vào trán A Vân, tức giận đùng đùng nói: "Được lắm! Không thừa nhận trộm đồ còn vu hãm chúng ta! Chúng ta đi theo cô nương từ Phương gia tới đây! Sao có thể trộm đồ của cô nương chúng ta! Ngược lại là các ngươi không có một ai tốt!"

Nàng cố ý nhấn mạnh bốn chữ "Cô nương chúng ta", rõ ràng đã gạt bốn nha hoàn bọn họ ra ngoài.

A Vân chẳng qua chỉ là một hài tử chưa đủ lớn, cũng vì lần trước bị Mễ Bảo Nhi đẩy một cái. Lúc này nghe nàng ấy nói như vậy, lập tức uất ức  khóc lên. Nàng khóc rất ẩn nhẫn, sợ không hợp quy cách quấy nhiễu chủ tử, nên chỉ cúi đầu, hai vai không ngừng run rẩy.

A Tinh lên tiếng.

Nàng ta có hơi đau lòng nhìn A Vân một cái trước, rồi mới nói với Phương Cẩn Chi: "Biểu cô nương, nô tỳ biết xảy ra chuyện như vậy, trong đám nha hoàn chúng ta, người nhất định sẽ tin tưởng nha hoàn từ Phương gia mang tới. Bọn họ đi theo người nhiều năm hơn, là trung bộc của  Phương gia. Nhưng nô tỳ và A Nguyệt, A Vân còn có A Vụ đều là nha hoàn ký văn tự bán đứt trong phủ Quốc Công. Chúng nô tỳ cũng là trung thành cẩn cẩn! Nói mấy lời này cũng không thấy hổ thẹn lắm, Tam nãi nãi phái chúng nô tỳ tới đây cũng là công nhận năng lực và sự trung thành của chúng nô tỳ."

A Nguyệt cũng tiếp lời: "Chúng nô tỳ đối với phủ Quốc Công trung thành cẩn cẩn, người cũng là chủ tử phủ Quốc Công! Kể từ khi chúng nô tỳ được phái tới đây, trong lòng đã thật sự xem người như thành chủ tử cả đời! A Vân và A Vụ cũng vì năm mới, mới cố ý hái mấy nhánh mai vàng tươi tắn đưa tới, muốn cho biểu cô nương nhìn thấy hoa mà tâm tình sẽ tốt hơn một chút."

Vẫn luôn cúi đầu, A Vụ nhỏ giọng nói: "Biểu cô nương, ngày hôm qua lúc ta và A Vân vào phòng, Mễ Bảo Nhi vẫn ở suốt trong phòng. Nhìn chằm chằm chúng ta như đề phòng cướp, chúng ta có thể trộm đồ như thế nào đây? Ngược lại...... Ngược lại Mễ Bảo Nhi và A Vân vẫn không hòa hợp......"

"Ngươi có ý gì! Ngươi nói ta oan uổng nàng ta trộm đồ của cô nương sao?" Mễ Bảo Nhi hung hăng dậm chân.

Nhìn bốn nha hoàn này, người mềm mỏng, người cứng rắn, người ám thị, còn một người thì khóc lóc vô cùng thảm thiết. Thật là cái gì cũng để cho bọn họ nói hết. Nhìn lại người bên cạnh mình, Mễ Bảo Nhi chỉ biết hô to hét lớn......

Phương Cẩn Chi hít hít mũi, có chút kinh hoảng nói: "Ta...ta không biết......"

A Tinh buông mi rủ mắt, vốn chuẩn bị nói tiếp thì ngừng lại.

"A Vân, ngươi đừng khóc." Phương Cẩn Chi nhảy từ trên ghế xuống, đi tới trước mặt A Vân, do dự nói: "Ta không nói là ngươi trộm."

"Cô nương! Chẳng lẽ người thật sự tin lời của nàng ta..., cho là nô tỳ lấy đồ của người?" Nghe Phương Cẩn Chi nói như vậy, Mễ Bảo Nhi cũng bật khóc. Nàng ấy không khóc ẩn nhẫn như A Vân, mà phát ra những tiếng "Ô ô ô", không được mấy tiếng ô ô, nước mắt một vốc nước mũi một bụm.

"Đừng khóc, đừng khóc......" Đang tìm tìm kiếm kiếm bên bàn trang điểm, Diêm Bảo Nhi vội vàng chạy tới an ủi Mễ Bảo Nhi.

[HOÀN] Thê Khống 妻控 / Lục Dược 绿药Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ