#no92 [Siêu Lý Luận và đứa trẻ thiên tài đêm sương ấy.]

92 6 0
                                    


[Siêu Lý Luận và đứa trẻ thiên tài đêm sương ấy.]

Anh có một giấc mơ rất kì lạ.

Trong giấc mơ ấy , Edogawa Ranpo thấy một người bị xóa mờ mặt đi , nhưng nhìn qua vóc dáng , có thể nhận thấy đó là một người con gái.

Khi ấy , bầu trời xung quanh không gian mà anh với cô gái ấy đứng là một bầu trời ửng hồng nhạt , có chỗ còn lấp ló màu xanh dương , màu vàng nắng nhẹ. Thế nhưng không khí ở nơi đó lại rất mỏng . Anh có thể cảm thấy , dường như cổ họng bản thân đã khô rát . Một câu cất lên hỏi cô gái ấy đây là nơi đâu , Ranpo cũng chẳng thốt lên được. Hoặc có lẽ anh đã đoán được đây là nơi nào.

Nơi đây hệt như thiên đường. Chẳng có thứ gì xung quanh không gian giữa anh và người ấy.

Trống rỗng , lạnh lẽo , đáng sợ. Đó là những gì nó cho Ranpo cảm thấy. Dưới chân anh như một tầng nước mỏng trong vắt , phản chiếu lại hình bóng của Ranpo với cô gái ấy. Nhưng mặt của cô gái ấy vẫn bị xóa đi.

Hoặc là do chính tiềm thức của anh xóa mặt cô ấy đi.

Anh không thể đoán được cô gái đó là ai. Anh bắt đầu cảm thấy như mình dần trở nên ngu muội đi , cảm giác như đầu óc trở nên tê dại đi. Anh bắt đầu chẳng muốn nghĩ gì cả .

Ranpo thở một hơi nhẹ , đôi mắt nhắm nghiền. Thư giãn.

Phải đến một lúc lâu sau sự lặng im đó , người con gái ấy mới lên tiếng. Giọng nói trong như suối , không ngọt ngào , không mang ý lạnh lẽo. Chỉ có... thấm thoát nỗi đau.

'' Người có biết em là ai không ? ''

Ranpo không trả lời.

Không , anh không biết cô gái lạ mặt đó là ai cả.

Cô gái ấy cúi xuống một chút , cử chỉ tựa như đang buồn bã.

'' Em là người , người cũng là em. ''

Ranpo chẳng hiểu ngầm ý của cô gái đó là gì. Miệng lưỡi thốt ra một câu như phản xạ.

- Không.

'' Xin người...''

Ngay khi Ranpo vừa mới dứt lời , cô gái kia như bị ai đó vẽ lên mặt , thêm một nét nghệch ngoạc nữa , che đi khuôn mặt nhỏ. Đồng thời , câu nói sau đó của cô ấy có gì đó như rất đau khổ. Cô ấy đưa tay lên che khuôn mặt mình lại , đôi vai gầy run nhẹ.

''Đến lúc người phải đối diện với chính mình rồi.''

Đối diện với chính mình ?

Ranpo chẳng như thường ngày chút nào. Đôi mắt xanh ngọc ẩn dưới hàng lông mi mỏng vô hồn nhìn về nơi vô định . Rồi bất giác , anh nhìn xuống màng nước mỏng dưới chân mình.

'' ... ''

Ranpo thất kinh , lùi lại đằng sau , hai mắt mở trừng trừng.

Dưới đó không còn phản chiếu hình ảnh của một Edogawa Ranpo bây giờ , mà là một Edogawa Ranpo hồi mới còn non thơ. Cậu đang đứng cạnh người cha quá cố , một vị thanh tra nổi tiếng của thành phố , hay thậm chí là của cả đất nước. Từ dưới mặt nước vọng lên tiếng nói của những từng người khác nhau , già trẻ gái trai đều có , giọng nói của họ lẫn lên nhau , chỉ có thể nghe được vài ba câu.

[BSD Fanfic] Nếu như cả vũ trụ đang nằm trên ngòi bút của chúng taNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ