[Nếu ngày đó, anh quyết định đi theo một con đường khác... ]
Vua Cừu...
Cái danh xưng mà anh luôn chối bỏ, mang lại cho anh một cảm giác nặng nề...
Bây giờ cứ mỗi khi nhớ lại cái thời trẻ trâu hồi đó, anh lại có gì đó thật tiếc nuối. Tiếc nuối cho một khoảng thời gian vô tư, tự do tự tại, là một Vua Cừu ai ai cũng phải kinh sợ. Anh tiếc nuối khoảng thời gian đó, khi mà anh đã bỏ rơi những người đã đồng hành cùng anh suốt bao nhiêu năm trời, bỏ rơi những ''con cừu'' khác vẫn nương tựa vào anh để tồn tại, để đi theo một kẻ kì lạ, đi theo lời mời gọi ngon ngọt nào đó để đến với một thế giới mà anh cảm thấy anh có thể có ích hơn là trở thành một Mafia.
Anh ngồi trên ghế, đầu ngửa hẳn ra sau, bàn tay khẽ bóp nhẹ hai bên thái dương. Những kí ức ngày đó, khiến anh cảm thấy buồn bã.
-Vẫn nhớ họ à?
Người đó bước tới, với nụ cười và đôi mắt híp đầy khiêu khích thường ngày, phải rồi, anh chưa bao giờ đáp lại nụ cười đó một cách lịch sự.
-Anh dừng cái trò đọc suy nghĩ người khác đó lại đi. Nó sẽ khiến anh gặp rắc rối đấy.
-Ít nhất là không phải ở đây, đúng chứ?
Ranpo ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Anh khẽ thổi nhẹ ly cà phê sữa cho nguội bớt. Lúc nào cũng vậy, nơi này luôn luôn thơm mùi cà phê, mùi cà phê khiến họ thư giãn sau những ngày dài mệt mỏi, mùi cà phê quen thuộc.
-Ủa mà hôm nay không có việc gì à?
Chuuya hỏi, ngay sau đó lại nghĩ, tại sao anh lại hỏi một người như Ranpo chứ? Bình thường anh ta cũng đâu có làm việc đâu, nếu Ranpo không chịu động não, thì chắc hẳn anh ta cũng chẳng biết chuyện gì xảy ra xung quanh mình, ngay cả những việc đơn giản nhất như hôm nay ở Trụ sở không có việc để làm.
-Mà thôi không cần trả lời đâu. Nếu có thì có lẽ tên đó đã lao xuống đây và lôi tôi đi làm việc rồi.
-Cậu chắc chứ?
Ranpo hỏi lại, đôi mắt vẫn dán vào ly cà phê nóng hổi thơm mùi sữa. Chuuya không để tâm lắm cho đến khi nghe thấy Ranpo đếm ngược.
-3...2...1...
-Chuuya!!
Giọng nói ấy vang lên ngay từ chỗ cầu thang, giọng nói với một tông giọng cao vút quen thuộc đó khiến Chuuya càng nhức đầu thêm. Anh phải thêm lực vào hai ngón tay bên thái dương, còn chủ nhân giọng nói đó vẫn không ngừng liến thoắng vào mặt anh.
-Tôi đã nói rất nhiều lần rồi là cậu cần phải tự mình đến hiện trường vụ án thu thập chứng cứ chứ không phải đùn đẩy cho Tanizaki!! Với lại tại sao cậu lại viết báo cáo qua loa như vậy?! Bất cứ một sai lầm nhỏ nhặt nhất cũng có thể khiến cho công sức của tất cả mọi người đổ bể!! Tất cả mọi người đều rất cố gắng! Còn cậu thì chỉ làm cho xong thôi sao?!
-Chết tiệt Kunikida! Tôi đã nói là tôi đi cùng với Tanizaki rồi mà. Với lại cái báo cáo đó tôi làm chi tiết hết mức có thể rồi! Cậu nói qua loa là sao hả?
BẠN ĐANG ĐỌC
[BSD Fanfic] Nếu như cả vũ trụ đang nằm trên ngòi bút của chúng ta
Fiksi Penggemar#BSDevent3 Bạn có thể viết về câu chuyện ở thế giới song song nào đó nơi một vài dữ kiện thay đổi. Một theory bạn cho là hợp lý và viết hoàn chỉnh nó thành lời. Hoặc là ở thế giới nguyên bản, nơi ta không thể nào thay đổi quá khứ cũng chẳng thể dự đ...