Chương 330 Bắt hung phạm

551 35 0
                                    

"Ý ngươi là..." mắt Nhiễm Nhan sáng lên, để Lưu Phẩm Nhượng 'vô tình' lộ ra với Thái Tử chuyện này, so với lời nghe được từ miệng người khác thì đáng tin hơn nhiều.

Nhiễm Nhan vẫn không nói tiếp, ngược lại hỏi: "Thánh thượng sao lại ngay lúc này đi thêm xá nhân cho Đông Cung?"

Là muốn tỏ ra mình kỳ thật vẫn còn lòng tin đối với Thái Tử?

Tay Tiêu Tụng không thành thật mà thò vào bên trong y phục của Nhiễm Nhan, chạm vào một mảnh mềm mượt, còn mịn màng hơn tơ lụa, ôn nhuận hơn ngọc mỡ dê, hắn như thỏa mãn lại như không thỏa mãn mà thở dài một tiếng, giọng nói bắt đầu khàn khàn, thêm vài phần trầm thấp, "Từ sau khi Thái sư Lý Văn Kỷ của Thái Tử qua đời, thánh thượng vẫn luôn chưa tìm được người thích hợp để phụ tá Thái Tử, kỳ thật nếu ông ấy không mất, Thái Tử cũng không đến mức thanh sắc khuyển mã như vậy."

Lý Cương, tự Văn Kỷ. Nói đến người này, quả thực là một kỳ tài. 'Khắc tinh của Thái Tử' lợi hại nhất trong lịch sử, đây hoàn toàn là danh xưng, không phải nói ông đặc biệt dạy dỗ được Thái tử. Người này tài hoa cao bác, phẩm hạnh cao khiết, đã được trọng dụng ở Tùy triều, làm sư phó của Thái tử Dương Dũng, sau đó Dương Dũng bị phế, Dương Tố lộng quyền, ông không chịu xu nịnh liền đi ẩn cư, cuối đời Tùy gặp được Lý Uyên, đầu thời Đường nhậm chức Lễ Bộ Thượng Thư, kiêm nhiệm Thái Tử chiêm sự, cũng chính là lão sư của Thái Tử, kết quả Lý Kiến Thành bị bại trận trong trận kinh biến Huyền Vũ môn, sau đó lại nhậm chứ sư phó của Thái Tử Lý Thừa Càn...

Người có chút hiểu biết về lịch sử đều biết Lý Thừa Càn cũng mang mệnh bị phế...

Chuyện này cũng không phải do Lý Cương không biết dạy học và giáo dục, cũng không phải ông không có tài hoa, chỉ có thể nói là thời cũng vậy mà vận cũng vậy, ông đã đến mức cuối rồi. Cũng không biết là do mấy Thái tử không nên thân này bôi nhọ sự kinh tài tuyệt diễm của ông, hay ông đúng là một ngôi sao chổi huỷ hoại ba vị Thái Tử.

Nhiễm Nhan đang mãi nghĩ ngợi, thì ngực bị người bao trọn, một bàn tay to ấm áp đang nhẹ nhàng mà vuốt ve khiêu khích.

"Tiêu Việt Chi, đừng nháo." Nhiễm Nhan duỗi tay định kéo tay hắn ra, lại bị hắn xoay người đè ở dưới thân.

Hơi thở của hai người đều có chút dồn dập, hai người bất đắc dĩ nhìn nhau hồi lâu, Tiêu Tụng thở mạnh ra, nằm bẹp lên người Nhiễm Nhan không chịu dậy.

Toàn thân Nhiễm Nhan khô nóng, có thể cảm nhận được thân thể nóng bỏng của hắn cùng với vật đã sớm cứng rắn như thiết kia, càng cảm thấy trống trải khó chịu.

"Dậy đi, ngươi đè nặng ta như vậy, khó chịu." Nhiễm Nhan đẩy đẩy hắn.

Tiêu Tụng quyết đoán giả chết.

Nhiễm Nhan không nhịn được bật cười, càng biết nhiều về Tiêu Tụng, càng cảm thấy tính cách hắn kỳ thật vô cùng rộng rãi, là một nam hài to con thích chơi đùa, sẽ tùy hứng, sẽ chơi trò trẻ con, tuyệt đối không phải chỉ là một nam nhân bá đạo lãnh khốc, kiêu ngạo của hắn đều là ở trong xương cốt, không tỏ ra ngoài mặt.

Đại Đường Nữ Pháp Y - Tụ Đường - Part 2Where stories live. Discover now