Chương 111: Nữ nhân

1.1K 89 6
                                    

"Tiểu Nhiên, làm sao vậy?"

Dịch Nhiên nghi hoặc nhìn đằng sau trống rỗng, ảo giác sao? Sao lại cảm thấy có người trừng cậu, "Không có việc gì."

"Phải không?" Ngao Mộ Thiên không cho là như vậy, cho nên, hai ngày này vẫn là cẩn thận một chút, nếu không phải đã đáp ứng Tiếu Bắc, kỳ thật hắn hiện tại muốn mang Tiểu Nhiên rời đi.

Luôn đợi ở ngoài cửa, Lâm Gia vừa thấy Phạm Giai Mai trở lại, vội vàng nghênh đón.

Phạm Giai Mai cho cái ánh mắt, ý bảo Sam Sam đi vào trước, sau đó kéo Lâm Gia nói chuyện.

"Tiểu Mai, buông tay đi." Lâm Gia không rõ vì sao Phạm Giai Mai chấp nhất với Ngao Mộ Thiên như vậy, tuy người nam nhân kia lớn lên tốt lắm, thực lực cũng cường, nhưng đối phương không thích cô, cô lại quấn lấy.

"Cô biết cái gì, loại như cô chỉ biết trốn sau nam nhân thì biết cái gì?" Vì sao tất cả mọi người đều bảo cô buông tay, vì cố gắng sống sót không đúng sao?

"Tớ... Tiểu Mai, sao cậu có thể nói như vậy, chúng ta chính là bạn mà." Lâm Gia sắc mặt trắng nhợt, các cô từ thời đại học đã là bạn tốt, chẳng lẽ tình bạn nhiều năm mỏng manh như thế sao?

"Nếu như cô là bạn của tôi nên giúp tôi nghĩ biện pháp lưu lại người nam nhân kia!"

"Tiểu Mai, cậu điên rồi."

"Đúng, tôi điên rồi, từ lúc có tận thế chết tiệt này tôi đã điên rồi, vì sao tôi ngay lúc đầu không thành tang thi? Vì sao tôi còn sống!!" Tiếng khóc như người bệnh tâm thần, "Tiểu Gia, tôi ngay cả dũng khí tự sát cũng không có, tôi nên làm cái gì bây giờ..."

Lâm Gia tiến lên ôm lấy Phạm Giai Mai, "Tiểu Mai, bình tĩnh một chút, tớ cùng Chu Hùng đều sẽ giúp cậu, đừng có nghĩ đến nam nhân kia nữa."

Phạm Giai Mai đẩy Lâm Gia ra, "Các người căn bản không muốn giúp tôi." Người dưng cuối cùng vẫn là người dưng, khả năng giúp đỡ cũng có hạn, cô quyết không cho phép Sam Sam giống như đám cô nhi kia, cho nên...

Ánh mắt nữ nhân điên cuồng mà cố chấp, kỳ thật so với người thiếu niên kia, cô có ưu thế trời sinh.

———

Đi theo Ngao Mộ Thiên vào trong sân, đặt trước tận thế trước chính là nhà dân bình thường, một loại nhà thường có ở nông thôn, đằng sau sân nhỏ còn trồng cây, nhìn lá cây phía trên, cũng đã thu hoạch được, Dịch Nhiên liếc thì nhận ra chính là khoai tây.

"Ngao ca, anh đã trở lại rồi." Tiểu Tôn đang tính có nên phá sân để đào khoai tây.

Ngao Mộ Thiên gật gật đầu, bởi vì vừa rồi những người này đều thấy Dịch Nhiên, cho nên không cần giới thiệu, về phần có nên đem những này người giới thiệu cho Dịch Nhiên, chỉ ở hai ngày nên Ngao Mộ Thiên cảm thấy không cần.

Nhìn hai người lên lầu, ông Lý đầu thở dài, "Hiện tại người tuổi trẻ a..."

"Hắc, người ta được kêu là mốt, ông Lý biết không đâu, nước ngoài đều chấp nhận, có thể kết hôn." Tay Tiểu Tôn dùng lực, gai đất đâm xuyên qua bê tông, sau đó đem đá vụn quét ra, "Ông Lý đến xem nè, đất này được không?"

Đầu ông Lý cúi tới eo, "Đúng, lão nhân gia ta già rồi, không hiểu nước ngoài... Đất này sao, không được, không sử dụng được."

"Phải không? Con còn muốn kêu người trong thôn đập nát hết đường xá."

"Đừng mơ, sau thôn có ruộng, giết tang thi có thể trồng trọt."

"Còn phải thanh lí tang thi sao ~~"

——-

Ngao Mộ Thiên đẩy cửa ra, Dịch Nhiên nhíu mày "Không khóa?"

Đây là một phòng ở đơn giản, hé ra giường đơn, còn có mấy ngăn tủ trước tận thế lưu lại.

Ngao Mộ Thiên gật gật đầu, "Ừ, bên ngoài khóa không được, bất quá bên trong có chốt cửa." Như chứng minh, Ngao Mộ Thiên thuận tay giữ cửa khóa trái.

Đuôi lông mày Dịch Nhiên nhảy lên, cậu sao có thể không rõ đối phương đang suy nghĩ gì, lập tức lè lưỡi liếm môi của mình, mắt mang mị hoặc, "Có muốn không?"

Sau một khắc Ngao Mộ Thiên dùng hành động biểu thị, trực tiếp bổ nhào vào đối phương, tuy giường đơn không thể giống giường đôi lăn qua lăn lại, nhưng chật hẹp có chỗ tốt của chật hẹp.

Thuần thục cởi quần áo lẫn nhau, một khắc trước khi tiến vào, Ngao Mộ Thiên che miệng Dịch Nhiên, nhiệt khí mập mờ thổi bên tai đối phương, "Tiểu Nhiên, kêu nhỏ giọng chút, phòng ở này cách âm không tốt."

"A~" Dịch Nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, tuy rất muốn trừng đối phương, nhưng mị nhãn như tơ thật sự không có hiệu quả, tên hỗn đản này, đừng vừa nói vừa tiến vào chứ, hơn nữa, tôi khi nào thì kêu lớn tiếng!

"Ha ha." Ngao Mộ Thiên tự nhiên biết rõ tiếng kêu Dịch Nhiên ra sao, bất quá ẩn nhẫn nghe nhiều rồi, hắn chỉ là nghĩ ngẫu nhiên nghe một chút thanh âm không kiêng nể gì cả, "Tiểu Nhiên, vào không gian." Chật hẹp có chỗ tốt của chật hẹp, nhưng có thể lăn qua lăn lại càng không tệ.

Ôm chặt đối phương, cố nén từng đợt run rẩy, tinh thần Dịch Nhiên tập trung, vào không gian, còn chưa đứng vững, đã bị Ngao Mộ Thiên thuận thế áp xuống.

"Ưm..." Bởi vì ngã xuống, khiến vật trong người càng sâu.

Ngao Mộ Thiên áp đảo đối phương bắt đầu luật động, tách ra lâu như vậy, nếu tính một ngày một lần, Tiểu Nhiên cũng nên bồi hắn nhiều lần...

———

"Em muốn đi B thị?" Tiếu Nam nổi giận đùng đùng xông vào chỗ quản lý, không rõ vì sao Tiếu Bắc mỗi lần đều tự tiện làm chủ.

Mạt Thế Chi Trọng Sinh - Dịch NhiênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ