Chương 41: Kiều Lân và mộng xuân

2.7K 237 21
                                    

Môi mỏng phát ra rên rỉ mê người, ánh mắt phẫn nộ giờ phút này quyến rũ vạn phần...

Lướt qua làn da trắng nõn, lưu luyến hai điểm đỏ thẫm ở trước ngực, nam nhân trêu chọc thân dưới của người nào đó.

Nam nhân cười cười, thanh âm trầm thấp tại lúc này phá lệ mập mờ.

Thân dưới trầm xuống, ánh mắt mê ly thở nhẹ một tiếng, vô ý thức ôm lấy nam nhân.

Nam nhân tốc độ càng nhanh.

"Linh linh linh ~~ "

Tiếng chuông chói tai đánh thức nam nhân đang ngủ mơ, Ngao Mộ Thiên thấp giọng chửi một tiếng, cầm lấy điện thoại, "Lăng Cảnh, tốt nhất là cậu có chuyện quan trọng."

Đầu bên kia điện thoại, tâm Lăng Cảnh nhảy dựng, ách, cơn tức lão đại sao lớn như vậy, chẳng lẽ chưa thỏa mãn dục vọng, "Lão đại, Lữ Hàng nói, có một nhiệm vụ thích hợp chúng ta, muốn chúng ta tranh thủ thời gian đi nhận."

"Vậy cậu đi xem, thích hợp thì nhận." Ngao Mộ Thiên công đạo xong liền cúp điện thoại, B thị ở ngày thứ 5 đã bắt đầu sử dụng điện thoại kiểu mới, đương nhiên, không miễn phí, đổi bằng hai tinh thạch bậc 2, bất quá vì thông tin thuận tiện, hắn vẫn mua cho vài người trong đội, nếu như Tiểu Nhiên cũng có thì tốt rồi, như vậy có thể biết rõ em ấy đến đâu...

Vừa nghĩ tới Tiểu Nhiên, Ngao Mộ Thiên liền nhớ lại mộng xuân buổi sáng, sau đó dưới bụng xiết chặt, nhanh chóng đứng dậy vào phòng tắm, một hồi lâu thay xong quần áo liền đi ra, cau mày cầm ga giường ném vào trong máy giặt, xuất tinh trong mơ thật đúng là không thích hợp tuổi của hắn.

Ra khỏi phòng ngủ, thì thấy Kiều Lân đang chuẩn bị bữa sáng, khuôn mặt cùng Tiểu Nhiên có ba phần tương tự, Ngao Mộ Thiên một hồi hoảng hốt.

"Mộ Thiên ca, anh đã tỉnh a?" Kiều Lân trông thấy Ngao Mộ Thiên đứng ở cửa phòng ngủ, cao hứng nói, "Mộ Thiên ca, em hôm nay làm bánh quẩy, còn có sữa đậu nành, anh nếm thử hương vị như thế nào?"

... Dù sao không phải cùng một người, Tiểu Nhiên nhà của mình chính là mười ngón tay không dính nước, Tiểu Nhiên nhà của mình trời sinh nên được hắn sủng ái ngồi ở đó hưởng thụ, Ngao Mộ Thiên cười cười, "Tôi rửa mặt trước."

"Dạ." Kiều Lân cao hứng đáp ứng.

Kiều Lân, chính là thiếu niên được cứu trong hành động lần đầu của hắn mà Lữ Hàng trêu ghẹo muốn Ngao Mộ Thiên nhận lấy, lại không nghĩ rằng, cuối cùng Ngao Mộ Thiên vẫn chứa chấp hắn.

Ngày đó, đoàn người Ngao Mộ Thiên giết hết tang thi trở về, lúc đi ngang qua ngoại thành, trong hẻm nhỏ âm u truyền ra tiếng kêu cứu yếu ớt, cái này ở tận thế rất bình thường, cho nên Ngao Mộ Thiên cũng không có muốn đi cứu, nhưng ngẫu nhiên thoáng nhìn, trông thấy thiếu niên bị đặt ở dưới thân nam nhân là khuôn mặt quen thuộc, làm cho Ngao Mộ Thiên tâm cả kinh, cũng không đợi xe ngừng ổn đã vọt tới, Tiểu Nhiên!

Phẫn nộ khiến cho hắn trực tiếp một đao giết chết nam nhân nằm trên người thiếu niên, nhưng khi hắn nâng thiếu niên quần áo không chỉnh tề dậy, lại cảm thấy vừa may mắn vừa thất vọng, may mắn không phải Tiểu Nhiên, nếu không cao ngạo như Tiểu Nhiên gặp phải loại sự tình này từ nay về sau làm sao bây giờ? Thất vọng là vì Tiểu Nhiên vẫn chưa trở lại, còn bao lâu mới có thể gặp ...

Kiều Lân nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mắt, người nam nhân này, là lúc trước cứu hắn, giờ lại một lần nữa cứu hắn... Tâm tình vừa thả lỏng, Kiều Lân té xỉu ở trong ngực Ngao Mộ Thiên.

Vì vậy, không đành lòng lại nhìn thiếu niên cùng Dịch Nhiên có ba phần tương tự, Ngao Mộ Thiên đành phải ôm Kiều Lân áo quần không chỉnh tề đã té xỉu từ trong ngõ hẻm lên xe, đương nhiên, vừa lên xe thì ném cho Lăng Cảnh.

"Dịch thiếu?" Lăng Cảnh đầu tiên là sững sờ, thốt ra xong thì bị mấy người khác thăm hỏi, người bên trong xe đều là trước tận thế theo Ngao Mộ Thiên, cho nên rất rõ ràng gút mắc yêu hận giữa Dịch Nhiên cùng lão đại, nhưng khi nhìn cẩn thận mới phát hiện nguyên lai là một thiếu niên khác, phát giác ra đều nhẹ nhàng thở phào, kỳ thật đối với Dịch Nhiên bọn họ đều không thế nào yêu mến được, thậm chí bọn họ ẩn ẩn hy vọng Dịch Nhiên đừng trở lại thì thật tốt, dù sao tại tận thế một thiếu niên điêu ngoa tùy hứng ích kỷ kiêu ngạo ngoại trừ mang đến phiền toái thì còn có thể mang đến cái gì?

Được Ngao Mộ Thiên ôm trở lại tất nhiên bọn họ cũng không thể ném, vì vậy công tác chiếu cố rơi vào trên đầu lão Hàn.

Lão Hàn nguyên danh Hàn Khuynh, năm nay 43 tuổi, năm 10 tuổi được cha mẹ Lăng Cảnh thu dưỡng, khi hắn 20 tuổi, Lăng Cảnh sinh ra, cho nên phá lệ yêu thương em trai không ruột thịt này, sau khi tốt nghiệp bước vào tập đoàn Ngao thi làm trợ thủ cho Ngao Mộ Thiên, mặc dù không có dị năng, nhưng thân thủ rất cao, giết tang thi không chút nào nương tay.

Lão Hàn nhìn Kiều Lân hôn mê, thở dài, dung mạo này thật sự là nghiệp chướng của cậu chủ sao?

Nhưng khi Kiều Lân tỉnh lại, lão Hàn mới phát hiện kỳ thật thiếu niên này ngoại trừ dung mạo thì tính tình không giống Dịch thiếu, khôn khéo lại chịu khó, còn có trù nghệ tốt, cơ hồ mỗi người thấy Kiều Lân đều khen không dứt miệng. Nếu cậu chủ chỉ thích loại hình như Dịch thiếu, kỳ thật Kiều Lân rất không tồi a, mà ngay cả Lăng Cảnh cũng bắt đầu xuất hiện loại ý nghĩ này.

Nguyên bản bên người Ngao Mộ Thiên còn đi theo quản gia cùng người hầu, nhưng tại tận thế, không có chuyện ăn cơm trắng không làm, cho nên quản gia và người hầu cũng thường đi theo bọn hắn làm nhiệm vụ, hiện tại đã tìm được tình nhân ở cùng một chỗ.

Cho nên Kiều Lân dưới loại tình huống này bị lão Hàn đưa đến bên người Ngao Mộ Thiên nấu cơm quét dọn giặt quần áo, Ngao Mộ Thiên vốn muốn cự tuyệt, nhưng lão Hàn một câu, "Cậu chủ nhẫn tâm thấy hắn lại bị người khi dễ sao?"

"..." Đúng vậy, hắn không đành lòng, không đành lòng thấy người có khuôn mặt giống Tiểu Nhiên bị người khi dễ, cho nên Ngao Mộ Thiên ngầm đồng ý.

Kiều Lân rất rõ ràng tại sao mình được lưu lại, theo chú Hàn nói, hắn và người Mộ Thiên ca yêu giống nhau.

Cái khuôn mặt này sao? Kiều Lân sờ sờ mặt của mình, Mộ Thiên ca, cho dù là làm thế thân Kiều Lân cũng muốn ở bên cạnh anh!

Người 2 lần cứu mình, hoài bão ấm áp kia, tôi không muốn buông tay!

Ngao Mộ Thiên rửa mặt đi ra, cắn bánh quẩy vàng óng, "Không tệ."

"Thật vậy chăng? Em từ nay về sau sẽ làm cho Mộ Thiên ca ăn ~~" Kiều Lân cười đến con mắt cong cong.

Ngao Mộ Thiên khẽ giật mình, sau đó nhàn nhạt mở miệng, "Một hồi cậu đi thu dọn, ở với lão Hàn đi."

Kiều Lân sững sờ, vội la lên, "Vì sao? Mộ Thiên ca, em có chỗ nào làm không tốt sao? Em nhất định sửa."

Ngao Mộ Thiên ho nhẹ một tiếng, "Cậu làm rất khá, chỉ là nhiệm vụ tôi muốn làm, chỉ sợ không cách nào chiếu cố cậu, cậu nên đi theo lão Hàn, lần này lão Hàn không đi."

Mạt Thế Chi Trọng Sinh - Dịch NhiênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ