Chương 113: Rời Viêm thôn

1K 90 0
                                    

Thẩm thượng tướng nhìn báo cáo trên tay, khóe miệng co giật, có lầm hay không, nhiệm vụ nhỏ như thế chết đến 20 người, như vậy toàn bộ Đội 7 cũng chỉ còn 50 người, ông trừng Liễu Hy, không biết bây giờ đang là giai đoạn thiếu người sao? Dù cho biết rõ lòng bọn họ mang dị tâm cũng không thể diệt trừ như vậy chứ.

Trên mặt Liễu Hy trầm trọng, lộ ra vô tận bi thương, biểu cảm hoàn mỹ vì đồng đội bất hạnh bỏ mình mà bi ai, trong nội tâm lại không một chút bối rối, dù cho Thẩm thượng tướng biết nguyên nhân hắn cũng không sợ, bởi vì không có chứng cớ.

Thẩm thượng tướng xoa xoa lông mày, thằng nhóc này so với nhóc con họ Dịch còn khó đối phó hơn, ít nhất nhóc con họ Dịch khi khó chịu có để lại sát khí lạnh lẽo, mà thằng nhóc này lại không có một biểu tình, tựa như một quyền đánh vào bông gòn vậy, làm cho ông nghẹn vô cùng.

Tất nhiên ông biết nguyên nhân Liễu Hy làm như vậy, không riêng Đội 7, những đội khác cũng có loại tình huống này, tuy ông rất muốn dọn sạch sẽ nhưng dù sao cũng không thể làm quang minh chính đại, nói thực ra, lần này Liễu Hy làm rất tốt, hành động lại bí mật, ngay cả ông cũng tìm không ra chứng cớ, đám người kia cũng khẳng định tìm không ra, khoát khoát tay, "Đi ra ngoài đi, việc này không trách các cậu."

"Dạ." Dù cho nói như vậy, sắc mặt Liễu Hy vẫn như trước không có chuyển tốt, diễn trò phải làm đến cùng, cũng không thể làm cho người ta hoài nghi.

"Nhóc con họ Dạ, có thể đi ra rồi đó. " Thẩm thượng tướng đợi Liễu Hy đi rồi, đối với phòng trống rỗng gọi, sau đó lầm bầm, "Thật không biết có cái gì tốt mà trốn."

Dạ Lê từ sau giá sách đi ra, khóe miệng theo thói quen kéo ra độ cong hoàn mỹ, "Thẩm bá bá, chất nhi làm như vậy tất nhiên có lý do." Có thể quan sát phương thức tiểu đội này làm việc lại không khiến họ cảnh giác, không phải rất tốt sao?

"Vậy cháu có nhìn ra gì không?" Thẩm thượng tướng hiếu kỳ hỏi.

"Đương nhiên." Đôi mắt lưu quang tràn ngập các loại màu sắc, "Không hổ là đội ngũ của Dịch Tiểu Nhiên."

"... Chỉ như thế?"


"Chẳng lẽ Thẩm bá bá muốn nghe cái khác?" Dạ Lê mỉm cười hỏi lại.

"... Không có việc gì thì đi đi." Thẩm thượng tướng nổi giận, bắt đầu đuổi người.

"Chất nhi cám ơn Thẩm bá bá hôm nay nhiệt tình chiêu đãi."

Nhìn nhóc con họ Dạ rời đi, Thẩm thượng tướng thở dài, aiz ông già rồi, có lẽ nên nhường cho người trẻ tuổi.

——–

Vu Đồng một thân thường phục đơn giản đi trên đường nội thành, đột nhiên dừng lại, người nọ là... Lập tức nhìn chỗ người nọ vừa rời đi, cười ái muội, thật sự là không thể 'trông mặt mà bắt hình dong', Tô Vân đại ca cũng sẽ chạy tới nơi đây.

Mà lúc này Tô Vân cũng vừa thấy được Vu Đồng, há mồm, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng cũng không nói một câu.

Vu Đồng xoay mặt về phía Tô Vân giơ ngón tay cái lên, đàn ông mà, đều có lúc muốn phát tiết, hắn có thể hiểu, hắn thật sự hiểu mà.

Thấy Vu Đồng như vậy, sắc mặt Tô Vân cổ quái, khóe miệng giật giật, cũng không quay đầu lại liền quẹo phải.

Chỉ là tìm đàn bà mà thôi, cần ngạc nhiên như vậy sao? Chẳng lẽ là thẹn thùng? Vu Đồng sờ sờ đầu, Tô Vân đại ca dễ dàng thẹn thùng như vậy sao?

"Vu Đồng ca ca." Bạn nhỏ Trương Đại Minh đột nhiên xuất hiện, ghé vào trên lưng Vu Đồng, may là Vu Đồng phản ứng nhanh, nếu không đã đem Trương Đại Minh đá văng ra ngoài, bất quá, xách bé trai xuống, đánh hai cái vào mông, "Dịch ca không có ở đây thì nghịch ngợm sao?"

"Mới không có." Trương Đại Minh mắt đen to tròn ủy khuất nói, sau khi đến B thị chưa từng bị đói bụng nên khuôn mặt nhỏ nhắn của nó đã có da có thịt, Vu Đồng thấy vậy nhịn không được nhéo hai cái, "Sao tự nhiên lại xuất hiện?"

Trương Đại Minh chạy chậm theo Vu Đồng, "Liễu Hy ca ca nói phải chuyên cần luyện tập, đợi về sau một trảo một chuẩn có thể giúp bắt người."

Bắt người... Vu Đồng mới không tin Liễu Hy sẽ dạy bảo thuần khiết như thế, nhún nhún vai, nói là đi bắt tang thi còn không sai biệt lắm, một cái thuấn di đem tang thi chuyển qua địa phương khác, sau đó đường xá được thông.

Nghĩ đi nghĩ lại, Vu Đồng nhịn không được bật cười, Trương Đại Minh nghi hoặc nghiêng cái đầu nhỏ.

Theo đường phố đi tới, quẹo vào chỗ có một cỗ xe màu đen đang đậu.

Xe, không cần phải nói, nhất định là xe sang, dù sao xe chạy trên phố đều là kẻ quyền thế, bất quá, Vu Đồng bĩu môi, xe này mặc dù tốt đáng tiếc đụng không được vài con tang thi, sàn xe quá thấp không thích hợp chạy đường núi, quan trọng hơn là còn tốn xăng, đang lúc Vu Đồng suy nghĩ đâu đâu, cửa xe mở, nam nhân đi ra đầu tiên làm cho Vu Đồng sững sờ dừng chân, mà nam nhân đã quen người khác ao ước liền theo tầm mắt đảo qua, khuôn mặt kia làm cho hắn cả kinh, sau đó lập tức khôi phục bình thường, chờ một nữ nhân xuống xe, hai người vào trong.

Mạt Thế Chi Trọng Sinh - Dịch NhiênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ