Chương 79: Xác thực rất mất hồn (H)

3.3K 227 7
                                    

Có lẽ tang thi cùng động vật có ý thức địa bàn, cho nên mãi đến khi muốn thấy B thị cũng không gặp lại tang thi lợi hại như vậy nữa, điều này làm cho bọn họ không khỏi nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng!

B thị càng ngày càng gần, mọi người trên mặt cũng càng ngưng trọng, xa xa tiếng súng ầm ầm đầy trời, mùi máu tươi nồng đậm cách xa như vậy cũng có thể ngửi được.

"Đường Bộ, dừng xe." Dịch Nhiên xoay mặt về phía Ngao Mộ Thiên gật gật đầu, nhẹ nhàng linh hoạt nhảy lên trần xe, trông về phía xa B thị.

Bóng người màu đen đứng thẳng trên tường bắn súng không ngừng, dị năng sáng lạn liên tục phát ra, uy lực đại bom không ngừng nổ tung.

Mà phía dưới, đông nghịt tang thi bao vây toàn bộ B thị, số lượng không thể cùng Y huyện so sánh.

Dịch Nhiên nhảy xuống xe, "Trước đợi lát nữa."

Đừng nói bọn họ lúc này bị thương, mà ngay cả trước kia cũng không thể giết tang thi kiếm một đường đi vào, hơn nữa sợ nhất chính là giết xong mà không được mở cửa.

"Ừ."

"Được."

Ngao Mộ Thiên cùng Vu Đồng đồng thời mở miệng, sau đó hai người ánh mắt đối mặt, bùm bùm cách cách xẹt điện, quay đầu đi.

"Tiểu Nhiên." Ngao Mộ Thiên ủy khuất, hắn coi thường nam nhân của em, huhuhu

"Dịch ca." Vu Đồng ủy khuất, nam nhân kia muốn đuổi hắn đi, huhuhu

Dịch Nhiên trừng hai người, ngược lại nói, "Đường Bộ, đem xe ngừng trong rừng đi." Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, vạn nhất tang thi chạy tới đây rồi sao?

Hai người hung hăng hừ đối phương một tiếng, nhớ kỹ cho ta.

Lăng Cảnh không phát hiện rằng, trước kia lão đại nhà hắn gặp được Dịch thiếu thì đủ choáng váng rồi, không thể tưởng tượng được hiện tại sẽ ngu hơn.

Trương Đại Minh nhìn trái nhìn phải, khó xử, nó có cần trừng hai người kia? Hay cùng Vu Đồng ca ca một chỗ trừng nam nhân chán ghét kia?

Thành viên Hỏa Diễm đoàn xin thề, từ nay về sau không tin lời đội phó nói, Dịch thiếu uy vũ như vậy tại sao có thể bị đội phó hình dung thành dạng kia, cmn, không biết phỉ báng là có thể bị kiện sao?

Mà người trước kia đi theo Dịch Nhiên, nhìn Ngao Mộ Thiên cùng Dịch Nhiên hỗ động lẫn nhau, hiểu rõ, bọn họ vẫn là ngoan ngoãn đi Hỏa Diễm đoàn a, dù cho không theo được Dịch đội, nhưng tốt xấu còn có thể đi theo Ngao phu nhân a.

"Hắt xì!" Dịch Nhiên cái mũi đột nhiên ngứa.

Mà bởi vì đột nhiên xuất hiện cái hắt xì này khiến cho các đội viên cũng không dám nói thầm cái gì phu nhân nữa.

"Tiểu Nhiên, cảm sao?" Gần đây cũng thường hắt xì, Ngao Mộ Thiên đem thuốc cảm mạo cùng nước đưa cho Dịch Nhiên.

Dịch Nhiên khoát khoát tay, "Không phải cảm mạo."

"Tôi biết." Vu Đồng xuất hiện, "Một nhớ hai mắng ba cảm mạo, cho nên nhất định là có người nhớ Dịch ca."

Ngao Mộ Thiên khuôn mặt càng thêm đen, bởi vì Tiểu Nhiên ở bên cạnh hắn, cho nên hắn vừa rồi không có nhớ.

Dịch Nhiên đẩy Vu Đồng ra, "Nói nhảm."

Vu Đồng thấy rốt cục thành công làm cho Ngao Mộ Thiên tâm tình không tốt, vui sướng hài lòng ngồi bên cạnh Trương Đại Minh.

Đường Bộ đem xe chạy đến dưới một gò núi nhỏ, "Dịch ca, ở đây được không?"

"Ừ." Dịch Nhiên gật gật đầu, ở đây có thể trông thấy B thị cũng có thể lui cũng có thể thủ, không tồi, "Liễu Hy mang theo người còn có thể hành động tùy thời thanh lý tang thi tới gần."

Liễu Hy gật gật đầu, sau đó tìm người bị thương không nghiêm trọng, đảm nhiệm công tác phòng vệ.

Dịch Nhiên đi đến trên gò núi, nhìn B thị phía xa, chờ hết thảy vững vàng xuống.

Ngao Mộ Thiên cũng đến trên gò núi, đứng ở sau lưng Dịch Nhiên, ngẫu nhiên nhìn B thị, càng nhiều là nhìn người phía trước.

Trên gò núi, gió thổi qua, hai người một trước một sau, một lạnh lẽo một ôn nhu, đứng gần nhau, nhìn xa xa, cứ như một thể.

Cái này đợi thẳng đến trời tối.

Bóng đêm xuất hiện, cây đuốc cùng ngọn đèn đem B thị chiếu lên như trước tận thế, đây cũng là sau tận thế B thị lần đầu tiên như thế.

"Nghỉ ngơi trước đi, " Ngao Mộ Thiên sờ sờ tay Dịch Nhiên, tay lạnh như băng.

Dịch Nhiên đánh cái ngáp, "Không vội, em còn phải gác đêm." Ngày này ai cũng gian nan, cho nên vẫn là để người khác nghỉ ngơi nhiều a, mặt khác, Dịch Nhiên cũng lo lắng vạn nhất ai gác đêm ngủ gật, còn không bằng ngay từ đầu để cậu gác.

Ngao Mộ Thiên sờ sờ đầu Dịch Nhiên, "Anh gác đêm, em nghỉ ngơi."

"Nhưng..." Dịch Nhiên chần chờ, Mộ Thiên hôm nay xuất lực cũng không ít.

"Chỉ cần để cho anh ôm em, anh liền tinh thần mười phần." Lời nói nửa ái muội làm cho Dịch Nhiên đỏ mặt, bất quá cuối cùng không có đẩy đối phương ra, cậu sớm nhận định hắn, cho nên không cần thẹn thùng.

"Tốt lắm, ngủ đi." Ngao Mộ Thiên ôm Dịch Nhiên trên xe tải.

Thấy hai người như vậy, những người còn lại cũng ngoan ngoãn lên xe ngủ.

Đám người kia đều mệt mỏi, cho nên không đến một hồi thì đều ngủ.

Nhìn Dịch Nhiên nắm sấp trong lòng mình, Ngao Mộ Thiên nhẹ nhàng sờ môi của cậu, ôm chặt cậu...

Một giấc ngủ tới hừng sáng, Ngao Mộ Thiên nhìn Dịch Nhiên trong ngực lông mi nhẹ nhàng rung động, chỉ biết cậu sắp tỉnh.

Dịch Nhiên đột nhiên một cái giật mình, xoay người chống đỡ, mở mắt ra, cái này xem xét mới nhìn rõ, sững sờ nhìn Ngao Mộ Thiên, lập tức mặt đỏ lên, cậu đều quên ngày hôm qua là ở trong ngực Mộ Thiên ngủ, vừa mới phát hiện có người ôm cậu cơ hồ đem mình làm sợ.

"Anh..."

"Em..."

Hai người đồng thời mở miệng, Dịch Nhiên trừng Ngao Mộ Thiên, cậu ghét nhất tình huống đồng thời nói chuyện.

Bị trừng, Ngao Mộ Thiên cười kéo Dịch Nhiên qua, hôn nhẹ khóe miệng, "Sớm, Tiểu Nhiên."

"Sớm."

Về phần đội viên khác bất hạnh sáng sớm bị chói mù mắt đành phải tiếp tục giả vờ ngủ, sáng sớm sâu bị chim ăn a.

Dịch Nhiên nhìn dưới xe, mấy cổ thi thể cháy đen, sau đó trông về B thị phía xa, "Tiếng súng không mãnh liệt như lúc trước."

"Ừ." Ngao Mộ Thiên gật gật đầu, sau đó một cước đá tỉnh vài người, "Xuất phát."

Mấy người bị đá tỉnh đành phải tự nhận không may đứng lên.

Xe chậm rãi chạy về phía B thị, mùi máu tươi càng nồng, khiến người không khỏi ngừng thở.

"Dịch đội còn muốn đi tới sao?" Đường Bộ lái xe hỏi.

"Ừ." Dịch Nhiên gật đầu, đã có thể thấy vết máu loang lổ trên tường thành B thị, thi thể tang thi chồng chất ở ngoài thành cao chừng nửa thước, cái này đủ để nói rõ ngày hôm qua có bao nhiêu thảm thiết.

Trải qua một đêm chém giết, tang thi ngoài thành cũng không còn nhiều, nhưng người B thị cũng mệt mỏi.

"Đó là cái gì?" Đột nhiên một tiểu binh lính chỉ vào ngoài thành.

Mạt Thế Chi Trọng Sinh - Dịch NhiênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ