Chương 83

2.6K 101 19
                                    

Edit: Hy

Vui lòng không reup, không chuyển ver

________________________

Vùng ngoại ô thành phố H trồng rất nhiều cây, xa xa nhìn lại một mảnh xanh mướt, như một đồi chè non.

Giữa một mảnh xanh rì đột ngột nổi lên một đám khỏi đen. Xe cảnh sát và xe cứu hỏa nhanh chóng theo dấu mà đến.

Lúc bọn họ đến nơi, bức tường bên ngoài tầng trệt đã bị cháy đen thui. Thế lửa rất lớn, từ tầng trệt lan đến lầu 3, khói đặc tỏa ra từ cửa sổ ở lầu ba.

Lính cứu hỏa nhanh chóng hành động, bọn họ phải khống chế được lửa ở lầu một mới có thể tiến hành cứu người. Bên đội cảnh sát cũng đang nôn nóng tìm cách cứu đứa nhỏ ở trong ra.

Nhưng bọn họ còn không biết đứa nhỏ bị nhốt ở tầng nào. Nếu là ở tầng trệt, người bị hại dữ nhiều lành ít, có thể đã không thoát khỏi; nếu là ở tầng 3, vậy khả năng sống sẽ cao hơn. Cũng may trời không nổi gió, thế lửa không lan nhanh như tưởng tượng, nhưng cũng là giành giật từng phút từng giây.

Lục Dịch Khanh không màng ngăn trở của Cận Hành mà bước xuống xe. Anh bị chặn ở khu vực an toàn, vẫn có thể cảm nhận được sóng nhiệt mà đám cháy mang tới. Không khí xung quanh đều nóng lên.

Anh chỉ biết cảnh sát đã tìm được tung tích của con trai, nhưng tình huống cụ thể thì Cận Hành không chịu nói. Anh cứ nghĩ theo đến nơi sẽ ngay lập tức gặp được con, nào có ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.

"Em muốn tìm con!!!" Anh tránh tay của Cận Hành, muốn chạy vào đám cháy.

Cận Hành vội vàng túm anh lại, nhưng Lục Dịch Khanh không biết lấy sức ở đâu nhanh chóng lách ra, chạy được vài bước lại bị túm về, ngã trên nền đất. Cận Hành quỳ bên cạnh anh la lên: "Dịch Khanh em bình tĩnh lại đi! Đừng thêm phiền nữa!!"

Lục Dịch Khanh gần như tuyệt vọng. Lửa lớn như vậy, Sơ Vân của anh còn nhỏ lắm, ở bên trong dữ nhiều lành ít.

"Anh buông em ra! Để em cứu con!! Con khóc kêu ba ba cứu con, anh không nghe thấy sao? Sao lại ngăn em! Buông ra! Anh buông ra!!!" Anh giơ tay đập thật mạnh lên bả vai Cận Hành.

"Em nghe anh nói, nghe anh nói này! Lục Dịch Khanh!" Cận Hành nắm lấy vai anh, hét lớn làm anh bình tĩnh. Lòng hắn cũng chẳng bớt lo hơn anh, nhưng hắn phải cố gắng giữ được bình tĩnh. Ai cũng có thể hoảng, duy độc hắn không thể!

Cận Hành nâng mặt Omega, nhìn hai mắt đẫm lệ của anh, nỗ lực giải thích: "Đợi lửa lầu một được không chế anh sẽ vào cứu con. Bảo bảo nhất định vẫn còn sống, ở tầng 2 hoặc tầng 3, con sẽ không bị sao đâu! Anh sẽ không để con bị sao hết! Em đừng thêm phiền cho anh nữa! Hiểu chưa?!"

Lục Dịch Khanh bị hắn nạt đến ngây ngươi, vai bị nắm đau, cũng tiếp nhận được điều quan trọng nhất Cận Hành muốn nói. Anh không thể gây thêm phiền phức cho bọn họ.

Anh vô dụng, không làm được gì cả, lao vào cũng không cứu được Sơ Vân, còn gây thêm phiền phức cho người khác, làm bọn họ phải phí sức đi cứu thêm một người.

[ABO] Đầu Đào - Phong Lộ Thấm Tửu (Hoàn chính văn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ