[6]

984 88 5
                                    

Vẫn là trời thu lành lạnh, bầu trời trong xanh trong buổi sớm mai. Tiếng giảng bài ngân lên từng câu từng chữ du dương trong từng lớp học. Tiếng sột soạt phát ra từ cây bút viết trên giấy. Tiếng lạch cạch của phấn trắng trên bảng đen. Mọi thứ cứ đều đều như ru ngủ từng cô cậu học trò. Buổi hôm nay sao mà bình yên quá, Thiên Yết thầm nghĩ.

"Vậy đấy, con người có tới ba cái cần, cái gấp. Ngủ là một hoạt động cần thiết của con người. Nhưng đôi khi chúng ta có thể tạm thời từ bỏ giấc ngủ để với lấy kết quả lớn lao. Minh Huệ từng viết 'Anh đội viên thức dậy, Thấy trời khuya lắm rồi, Mà sao Bác vẫn ngồi, Đêm nay Bác không ngủ'. Bác không ngủ để làm gì đây ạ? Bởi vì Bác lo cho dân tộc, cho cho mầm non của đất nước mai sau. Bác thức là để lập chiến dịch giành chiến thắng cho dân tộc. Vậy anh Thiên Yết ơi, anh cho cô hỏi bây giờ anh ngủ rồi anh có mơ được chiến dịch nào để giữ gìn thành tựu của Bác Hồ hay không?"-Song Ngư lại lặp lại bài ca muôn thuở, ca một bài ca thâm thuý để dằn mặt học trò.

Thiên Yết muốn ngủ cũng chẳng ngủ ngon được, nũng nịu cãi lại: "Nhưng anh bộ đội vẫn ngủ đó thôi ạ. Anh bộ đội mà không ngủ thì sao có sức đánh giặc được. Đâu phải cứ thức mới làm được việc lớn đâu cô".

Song Ngư chán ngán đập mạnh quyển sách lên bàn của Thiên Yết, khoanh tay trước ngực sẵn sàng một trận quyết đấu với cậu học trò bướng bỉnh: "Đúng là không phải cứ thức thì mới làm được việc lớn. Nhưng anh bộ đội ngủ là vì đó là ban đêm. Bây giờ bảnh mắt tiếng gà 'Nghe xao động nắng trưa' mất rồi, anh còn ngủ cái gì nữa ạ?".

Thiên Yết là cậu nhóc nghịch ngợm với tư duy đơn giản, nghe những câu văn hoa mỹ kết hợp với thi ca như kiểu 'Tiếng gà trưa' rồi 'Đêm nay Bác không ngủ' thì lập tức quá tải chất xám. Cậu nhóc không hiểu gì, phụng phịu ngồi thừ ở đó: "Cô ơi cô cứ giảng bài cho các bạn đi ạ. Em biết em là con sâu làm rầu nồi canh, nhưng cô cũng đừng vì con sâu là em mà đổ cả nồi canh đi đấy chứ!".

Song Ngư đảo mắt, kìm nén cơn tức trong lồng ngực. Đúng là thầy nào trò đó, cãi cô nhem nhẻm. Song Ngư không muốn mang tiếng suốt ngày đuổi học trò ra khỏi lớp, bèn đứng dậy để lại một câu cà khịa: "Vậy anh có cần tôi hát ru 'Ngủ ngoan a kay ơi, ngủ ngoan a kay hỡi, Mẹ thương a kay, mẹ thương bộ đội' hay không đây anh Thiên Yết? Nguyễn Khoa Điềm viết bài này một phần để hướng đến thế hệ búp măng non, là tương lai của đất nước phải ngoan ngoãn, phải chăm chỉ, để 'Con mơ cho mẹ hạt gạo trắng ngần, Mai sau con lớn vung chày lún sân'. Còn anh mơ thấy cái gì, anh tự kiểm điểm đi nhé".

Thiên Yết hằm hằm nhìn lưng của Song Ngư, giận dỗi nằm dài xuống bàn. Cho dù Thiên Yết có ghét môn Văn, có giận Song Ngư suốt ngày mỉa mai cậu nhóc, phải nói rằng Thiên Yết vẫn luôn dành một sự tôn trọng cho giáo viên của mình. Tuy cậu ta luôn chống đối, luôn cãi bướng, Song Ngư cũng chỉ cất lời văn mắng mỏ chứ chưa từng lôi đến chuyện gia đình cậu vào. Đó đã là điều tốt đẹp nhất đối với cuộc đời Thiên Yết rồi.

"Ơ hay, anh Thiên Yết! Tôi mới dứt lời anh đã nằm xuống ngủ tiếp rồi là thế nào? Đi ra ngoài đứng cho tỉnh táo ngay đi"-Song Ngư vừa quay người lại đã thấy Thiên Yết nằm gục xuống bàn, máu nóng nổi lên quên cả lời ban nãy mới nói, lại theo thói quen đuổi Thiên Yết ra khỏi lớp.

[12CS] Cánh Phượng Đỏ kẹp ở trong thưNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ